Chương 8 - Hy Sinh Trong Thành Phố Ngầm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nghiêng người tránh hắn.

Lục Vũ Xuyên như bị bỏng, vội rụt tay lại, sắc mặt xám ngoét.

Cuối cùng chỉ dám rụt rè hỏi:

“A Lạc, mình quay về như xưa không được sao…? Em xem, em cũng đến con đường này, chúng ta vẫn còn ăn ý mà…”

Tôi cúi đầu, khẽ ngửi mùi cúc trắng trong tay, giọng bình thản:

“Lục Vũ Xuyên, không phải con đường nào tôi đi qua cũng là vì anh.”

“Chỉ là anh, vô tình đứng trên con đường tôi phải đi qua.”

“Giờ đây, tôi không cần anh nữa.”

Nói xong, từ xa có người trong tuyết vẫy tay với tôi.

Là Sở Lệ Tiêu — lần này, là tôi bảo anh ấy đợi tôi.

Đường tuyết xa xôi, nhưng sẽ luôn có người xứng đáng để ta bước tiếp.

Lục Vũ Xuyên như bị giáng một đòn chí mạng, vội giữ lấy cổ tay tôi:

“A Lạc, chờ chút! Anh có thứ này muốn đưa cho em!”

Hắn lục lọi trong túi áo, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt.

“Anh đi khắp cả thành phố, cuối cùng cũng tìm được một người thợ có thể làm lại chiếc đồng hồ này… A Lạc, anh…”

Hắn rưng rưng nhìn tôi, ánh mắt vẫn giống như ngày xưa, mong chờ tôi vì hắn mà cảm động.

Bên trong chiếc đồng hồ là tấm ảnh gia đình ba người, nhưng đã chẳng còn như thuở ban đầu.

Tôi hơi mất kiên nhẫn, kéo ra từ cổ một chiếc đồng hồ khác.

Mở ra.

Bên trong, chỉ có ảnh của tôi và con gái.

Tôi lạnh giọng:

“Lục Vũ Xuyên, anh không có tư cách nhắc đến con bé.”

Cuối cùng, hắn buông thõng hai tay, chẳng còn cách nào khiến tôi quay đầu lại. Chỉ có thể khàn giọng nói:

“A Lạc, cùng anh đi lại con đường này lần nữa… chỉ một lần thôi…”

Tôi dứt khoát quay người:

“Không thể.”

Chu Lạc của tuổi đôi mươi từng sợ hãi khi phải đi trong đêm, đã từng nắm lấy tay Lục Vũ Xuyên năm ấy để tìm cảm giác an toàn.

Nhưng Chu Lạc gần ba mươi tuổi hiểu rằng — dù con đường có tối đến đâu, cô cũng có thể bước đi một mình.

Tôi không chần chừ, đi thẳng về phía trước.

Sở Lệ Tiêu mở cửa xe, vươn tay ra:

“Cô Chu, mời lên xe.”

Lần này, tôi không từ chối.

Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng bật cười.

Địa điểm đến là ngã ba nơi năm đó xảy ra thảm họa di dân.

Khe nứt đã khép lại, người qua lại tấp nập. Nhưng ven đường có nhiều bó cúc trắng, cả snack và trà sữa.

Năm đó, tôi không phải người duy nhất mất đi người thân.

Trong tận thế, không ai có thể bình yên thoát thân.

May thay, tất cả đã kết thúc.

Tôi hít một hơi, đặt bó cúc xuống, đồng thời tháo chiếc cặp sách màu hồng trên vai, nhẹ nhàng đặt bên cạnh.

Gió thổi qua lá cây xào xạc. Tôi cúi xuống, khẽ vuốt lên mặt đất.

Mùa đông đầu tiên sau tận thế, đặc biệt lạnh.

Về sau, Sở Lệ Tiêu nói với tôi — Lục Vũ Xuyên đã ngồi cả đêm ở nơi này.

Cuối cùng chết cóng tại chỗ, trong tay vẫn giữ tư thế như đang ôm một đứa trẻ.

Tôi chỉ cười khẩy, không nói gì.

Ngẩng đầu nhìn Sở Lệ Tiêu, đúng lúc ấy, tuyết bắt đầu rơi dày hơn.

Đất trời nhanh chóng phủ trắng xoá.

Tựa như quá khứ — đã ngủ yên dưới lớp tuyết dày.

Từ nay trở đi, là sự hồi sinh sau tận thế.

Cũng là hồi sinh của chính tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)