Chương 1 - HỮU TÌNH MẬT Ý
1.
Mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Quý Hằng vén khăn trùm đầu của ta lên, dưới ánh nến chập chờn, hắn mặc trường bào màu đỏ, mặt mày như ngọc, đôi mắt lấp lánh như vì sao, thật sự rất đẹp.
Hắn yên lặng nhìn ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và mừng rỡ.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị một câu nói của ta chặn lại hết.
“À…ừ thì…. ngươi là đoạn tụ đúng không?”
Lần này thì khuôn mặt của hắn còn đỏ hơn cả áo cưới.
Cuối cùng, vào đêm động phòng, hắn ngồi ở thư phòng cả đêm, lúc rời đi thì bước chân có hơi lảo đảo.
Có thể là do uống nhiều quá.
Ta vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự rất đẹp đó, suýt nữa thì ta đã thích hắn rồi.
Sắc đẹp lầm người, ôi sắc đẹp lầm người.
“Thực ra thì ngày thứ hai sau tân hôn, việc phu thê chia phòng ngủ là chuyện khá bình thường ở hậu viện mà. Có nhiều cặp đôi bằng mặt không bằng lòng như vậy, ta cũng đâu phải là người duy nhất.”
Tỳ nữ Bình An không chút thương t¡ếc vạch trần lời giải thích của ta: “Ngay ngày động phòng đã ngủ riêng cũng không thường thấy đâu ạ.”
Ta há to miệng, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Ta sớm đã biết việc Quý Hằng thường xuyên ra vào nam phong quán (*).
(*): Giống với kỹ v¡ện nhưng bên trong là đàn ông.
Nhưng dù có đ á nh chớc ta cũng không thể nói ra chuyện này.
Bình An đã đi theo ta từ nhỏ đến lớn, so với chủ tớ, tình cảm của hai chúng ta càng giống với tỷ muội hơn.
Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng nghi ngờ hỏi:
“Tiểu thư, lúc trước người nói người chung tình với Quý công tử, không phải hắn thì không gả. Nhưng tại sao muội lại cảm thấy không giống lắm nhỉ?”
Ta ngẩng đầu, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, gượng cười hai tiếng: “Có thích mà.”
2.
Nếu được chọn, chắc chắn Quý Hằng sẽ không đồng ý với mối hôn sự này.
Vậy sao chúng ta lại được tứ hôn?
Hắn là con trai của Thiếu sư (*), tài chí ngút trời, đã có văn thao vũ lược lại có dung mạo hơn người.
(*): Thời nhà Chu là chức quan làm phụ tá cho hoàng đế. Còn sau thời Bắc Chu thì chỉ các chức danh được trao cho các quan chức cấp cao để thể hiện sự ưu ái nhưng không có thực quyền.
Trưởng công chúa coi trọng hắn, la hét ầm ĩ muốn hắn làm phò mã. Nhưng nếu làm phò mã thì không được đảm nhiệm chức vụ quan trọng, mà Hoàng Thượng mới kế vị không lâu, còn chưa tự mình nắm quyền được, rất cần người tài như Quý Hằng phụ tá.
Hoàng Thượng không đồng ý nhưng Trưởng công chúa không phải hắn thì không chịu, việc này đã ầm ĩ tới mức để cho Thái Hậu chú ý đến. Lòng bàn tay và m//u bàn tay đều là thịt, Thái Hậu khó xử không thôi, mất ngủ cả đêm nhưng vẫn không nghĩ ra giải pháp vẹn toàn nào.
Đúng lúc này, ta vào trong cung vấn an.
Thế là đương kim Thái Hậu, cũng là cô mẫu của ta, hai mắt lóe sáng, ban cho ta mối hôn sự này.
Sau khi cha ta biết chuyện, ông g¡ận đến nỗi suýt vác theo trường thương từ biên cương chạy về.
Ta sợ ông sẽ pay đầu vì tộ¡ tướng quân tự ý rời bỏ vị trí, tiện đường liên lụy đến mình.
Cho nên không thể không viết một phong thư tình cảm dạt dào gửi cho cha, bên trong bày tỏ cảm xúc đ *a u đớn không thôi vì ta yêu thích Quý Hằng đã lâu, chuyện ban hôn lần này là do ta không dễ gì mới cầu xin được, ngầm ra hiệu cho cha đừng có phá hỏng chuyện tốt của ta.
Lúc này khó khăn lắm mới ngăn cản được cha ta.
Lần ban hôn này khiến cho Hoàng Thượng và Trưởng công chúa đều không vui.
Cũng may bọn họ cũng chẳng còn cách nào cả, một người là không thể không có cha ta, còn người kia là không thể đ á nh thắng được ta.
Thái Hậu thật sự biết cách làm cho người khác ngột ngạt.
Đáng thương cho Quý Hằng, hắn nhậm chức Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, có tiền đồ tốt đẹp, hoàn toàn không cần thiết cưới một củ khoai lang nóng bỏng tay như ta - con gái của Đại tướng quân ở biên quan.
Bất kể là con đường làm quan trong tương lai hay là có lòng muốn hòa ly với ta, chỉ sợ rất khó thuận buồm xuôi gió.
Ta thở dài, một phần vì hắn, một phần là vì ta.
3.
Mặc dù nói ra ngoài đi dạo nhưng thực ra ta đã có đích đến từ trước rồi.
“Tiểu thư, không phải người thường nói người sinh ra đã đẹp sẵn, không cần phải son son phấn phấn gì nữa hay sao? Vậy người đến cửa hàng son phấn để làm gì?”
Bình An đứng ở trước cửa hàng son phấn, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt của muội ấy lại khiến ta hoảng sợ vô cùng.
Ta cũng không ngờ rằng trước kia vì lườ¡ biếng nên kiếm cớ lung tung, quanh đi quẩn lại đã bị v ả mặt như vậy, đành phải lúng túng nói:
“À, không phải do cửa hàng này mới mở sao, nói không chừng sẽ có không ít thứ đồ chơi mới lạ. Biết đâu phu quân sẽ vì thế mà nhìn ta thêm vài lần đấy?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Bình An đã thật sự bị lý do này thuyết phục rồi, đi cùng ta vào trong cửa hàng.
Vừa mới bước vào trong, đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, không phải hoa lại cũng chẳng phải là trái cây, nhưng lại thấm vào trong ruột gan, khiến cho tinh thần sảng khoái lạ kỳ.
Son phấn bình thường đã tự mang theo mùi hương riêng biệt của nó, cho nên cửa hàng son phấn để tiện cho khách hàng lựa chọn sẽ không đốt hương.
Cửa hàng này lại một mình một kiểu.
Người phục vụ trong cửa hàng trông cũng thanh tú động lòng người, rất có ánh mắt.
Vừa thấy ta và Bình An đi vào, đã tiến lên tiếp đón.
Rất nhanh, ta đã hiểu được vì sao cửa hàng này lại được hoan nghênh như thế, thứ nhất là mặt hàng phong phú và chất lượng sản phẩm tốt, thứ hai là người phục vụ thân thiết dịu dàng, cho dù ngươi có chọn cái gì, họ cũng sẽ khen ngươi theo nhiều cách khác nhau, ngay cả Bình An ngày thường vẫn luôn tiết kiệm cũng có một chút động lòng.
Nhân lúc Bình An đang bị dao động, tràn đầy phấn khởi, tóm lấy người phục vụ hỏi lung tung các thứ, ta tỉ mỉ đ á nh giá cửa hàng son phấn này.
Cửa hàng có rất nhiều khách qua lại, thương phẩm ở lầu một có giá cả phải chăng, phần lớn là dành cho bình dân, lầu hai là thương phẩm quý giá hiếm gặp, đương nhiên là để phục vụ cho các phu nhân tiểu thư rồi.
Ta còn đang cảm thán chủ nhân của cửa hàng này đúng là kỳ tài của giới thương nghiệp, suy nghĩ chu đáo, liền nghe thấy một câu:
“Ái chà, ta bảo mà, thảo nào cứ ngửi thấy mùi gì kỳ lạ, hóa ra là Dương Mộc Tuyết đang ở đây à.”
Cái giọng nói này, cách ba con phố ta cũng có thể nhận ra là ai.
Trưởng công chúa, Ninh Thừa Hinh.
Thực ra ta và nàng ta là kẻ thu` nhiều năm rồi.
Lúc ta vừa mới từ biên cương trở về, nàng ta nhìn ta không vừa mắt, gây rắc rối cho ta ở khắp nơi.
Cuối cùng ta bực quá nên không nhịn nữa, mượn cơ hội đ á nh mã cầu, đ á nh nàng ta một trận.
Nàng ta gào khóc đi mách Tiên Hoàng.
Cuối cùng ta vì đả thương công chúa bị phạt đ á nh bằng roi, nằm gần nửa tháng.
Nhưng nàng ta cũng chẳng khá hơn ta là bao.
Ta ra tay có hơi nặng.
n oán theo thời gian chỉ tăng thêm chứ không có giảm đi, bây giờ ta lại cướp đi người trong lòng của nàng ta, mối thù lại càng sâu thêm.
Bây giờ ta không thể trêu vào nàng ta, nở một nụ cười giả tạo: “Bái kiến Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy Quý Hằng thì cảm thấy mất mát, sau đó cười lạnh giễu cợt nói:
“Ngươi tới đây một mình? Quý Hằng cũng không coi trọng ngươi nhỉ? Ta thấy bọn họ nói đúng đấy chứ, mối hôn sự này chắc chắn là do ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép Thái Hậu ban hôn.”
Lúc nàng ta đối đầu với ta đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, bây giờ nghe nàng nàng ta nói như vậy, tất cả bọn họ đều xì xào bàn tán chờ xem trò cười của ta.
Ta nghiến răng nghiến lợi, chưa nghĩ ra phải đáp trả thế nào, trong lòng đã âm thầm ghi nhớ mối thù này, dự định ngày sau sẽ báo thù.
“Phu nhân đến đây cũng không báo với ta một câu, để ta tìm nàng dễ hơn chút.”
Ta nghe thấy âm thanh đó thì sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt khiêm tốn nhã nhặn của hắn.
Hắn đi đến chỗ ta, vẻ mặt cưng chiều ôm ta vào lòng.
Quý Hằng quay đầu, giống như giờ mới nhìn thấy Trưởng công chúa đang đỏ mặt đứng đó, kinh ngạc “A” một tiếng, chắp tay hành lễ với Trưởng công chúa, ôn hòa nói:
“Thì ra Trưởng công chúa cũng đang ở đây. Vẫn xin Trưởng công chúa thứ lỗi cho, thần vừa mới không tìm thấy phu nhân, lo lắng quá nên loạn, không thể tới thỉnh an Trưởng công chúa kịp lúc, xin Trưởng công chúa thứ tội.”
Sắc mặt Trưởng công chúa trắng bệch.
“Ta và phu nhân còn có chút chuyện, không quấy rầy nhã hứng của Trưởng công chúa nữa.”
Nói xong liền dắt tay ta, đưa ta ra khỏi cửa hàng son phấn.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ phừng phừng vì tức g¡ận của Trưởng công chúa.
Trong lòng có chút vui vẻ.
4.
Bình An rất thức thời, không đi theo sau bọn ta.
Quý Hằng cứ thế nắm tay ta đi về phía trước. lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, có một chút chai sạn, khiến ta hơi hoảng hốt.
Mãi đến khi hắn đưa ta vào sương phòng (phòng riêng) ở quán rư ợu bên cạnh, ta mới bình tĩnh lại sau khi lẩm nhẩm vô số lần câu “Hắn là đoạn tụ, hắn là đoạn tụ” ở trong lòng.
“Sao hôm nay nàng lại nhịn nhục Trưởng công chúa thế?”
Quý Hằng cau mày, đưa trà ngon tới trước mặt ta.
“Cũng không phải lần đầu tiên, ở đây có nhiều người như vậy, cũng đâu thể thật sự cãi nhau ầm ĩ với nàng ta.”
Ta nhận lấy uống một hớp,
“Cùng lắm thì lát nữa ta sẽ đến cửa cung oánh nàng ta một trận. Kỹ thuật của ta tốt lắm, tuyệt đối không để lại bằng chứng.”
Lui một bước mà nói, trong lòng Trưởng công chúa tức g¡ận, vẫn sẽ kiếm cớ lôi nàng ra để trút g¡ận.
Có điều Quý Hằng mới là nguyên nhân chính gây ra vụ việc ngày hôm nay, cứ nghĩ tới chuyện này, ta lại không khỏi tức g¡ận, bất bình trừng hắn một cái.
Quý Hằng chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn dùng vẻ mặt nịnh nọt đưa mấy món điểm tâm đến trước mặt ta: “Hương vị của nhà hàng này không tệ, nàng nếm thử xem?”
Không tệ, đều là mấy món ta thích ăn.
Ta thỏa mãn cầm một miếng bánh quế: “Đúng rồi, sao ngươi lại đến cửa hàng son phấn vậy?”
Vẻ mặt Quý Hằng nhiều thêm mấy phần nghiêm túc: “Giống như nàng.”
Trong lòng ta hiểu rõ, quả nhiên cửa hàng đó có vấn đề.
Thực ra ta và Quý Hằng có tình bạn khá thân thiết.
Hắn là Thiếu Khanh của Đại Lý Tự, là đôi mắt của Hoàng Thượng.
Còn ta là thiếu các chủ của Ám Các, là lỗ tai của Hoàng đế.
“Mùi thơm khác thường, được pha trộn với hương liệu thần bí của Tây Vực, hiệu quả tạm thời không rõ, phải cho người đi chợ đen hỏi thêm.”
“Được. Người phục vụ trong cửa hàng đều đã dịch dung, mặc dù cố ý che giấu nhưng vẫn có thể phát hiện ra trên người bọn họ đều có võ công. Còn võ công có tốt hay không, ngươi tìm người đi thử một chút.”
“Ta tra được mấy người họ có qua lại với không ít gia quyến (vợ con) của quan viên, gần đây còn được yêu cầu tặng đồ đến phủ của các quan viên. Danh sách ta sẽ bảo người đưa cho nàng.”
“Ta sẽ nhân cơ hội tham gia yến hội, đi thăm viếng gia quyến của những người này, có vấn đề gì sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi nhớ cho người nhìn chằm chằm xem có người liên hệ với bọn họ không.”
“Hiểu rồi.”
Dăm ba câu, ăn ý mười phần.
Ta lại cầm lấy miếng bánh quế, vừa ăn vừa nhìn Quý Hằng gọi người đến, cẩn thận sắp xếp mọi việc.
Thật lòng mà nói, dáng vẻ nghiêm túc của hắn rất đẹp.
Thích Quý Hằng, thật sự là một chuyện rất dễ dàng.
Ta nhớ lại lần đầu tiên ta gặp hắn.