Chương 5 - Hữu Nhãn Vô Châu
05
Những bạn bè quen biết chúng tôi thấy tôi không xuất hiện trong tiệc cưới, nên cảm thấy kỳ lạ.
“Có phải cậu cãi nhau với Hạ Kiều không? Nếu không sao cậu lại không tham gia lễ cưới của cậu ấy thế?”
“À đúng rồi, trong lễ cưới cậu ấy còn đặc biệt nhắc đến cậu đấy, chỉ là… mình nghe thì giống như đang móc mỉa cậu ý.”
Cô bạn thân Tiểu Vu của tôi và Hạ Kiều đã gửi cho tôi một video quay cảnh đám cưới.
Hạ Kiều mặc bộ váy cô dâu màu trắng, đứng trên sân khấu nước mắt đầm đìa: “Quãng đường tôi và Lăng Du đến với nhau không hề dễ dàng, hôm nay là ngày trọng đại của chúng tôi, tôi rất vui.”
“Nhưng đồng thời, tôi cũng rất đau lòng, chắc mọi người cũng đã thấy rồi đấy, một người bạn mà trong lòng tôi từng tự nhận là vô cùng quan trọng đã vắng mặt tại buổi lễ ngày hôm nay.”
“Tôi không ngờ, tôi theo đuổi hạnh phúc của bản thân, nhưng lại bị cô ấy ganh ghét. Tôi cũng hiểu, luôn có một số người, mượn danh nghĩa muốn tốt cho tôi để làm chuyện xấu, ép tôi làm những chuyện tôi không muốn.”
“May thay, tôi và Lăng Du yêu thương lẫn nhau, sẽ không vì sự đố kỵ của người nào đó mà chia xa.”
Bên cạnh, Lăng Du đau lòng lau nước mắt cho Hạ Kiều, mà Hạ Kiều cũng lựa thế ôm ấp hắn, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người dưới khán đài.
Giọng nói trêu chọc của mọi người xung quanh cũng được được ghi lại trong video: “Người Hạ Kiều nhắc đến chắc là Cố Ly nhỉ, tôi đã nói rồi mà, bảo sao hôm nay không thấy cô ta ở lễ cưới.
“Hóa ra là ghen ghét với Hạ Kiều được gả cho nhà giàu à.”
“Không ngờ Cố Ly lại là loại người như thế, bình thường thấy cô ta làm bộ chị em tốt của Hạ Kiều, sau lưng lại kiếm chuyện ngăn cản hai người họ ở bên nhau, đúng là đáng sợ thật.”
“Có thể là do cuộc hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, nên mới đi đố kỵ với người khác, thấy người ta gả cho người tốt hơn của mình thì không vui.”
Tiểu Vu nghe xong cũng tức điên: “Cố Ly, cậu chắc chắn không phải loại người như thế, ngược lại là Hạ Kiều, cô ta mới là người không muốn thấy người khác hạnh phúc, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi rất biết ơn Tiểu Vu đã ủng hộ tôi, nhưng những chuyện xảy ra giữa hai chúng tôi, tôi cũng không tiện nói.
May mà Tiểu Vu không phải kiểu người truy hỏi kỹ càng tận gốc rễ.
Cô ấy nói: “Tớ quen biết Hạ Kiều, biết cái nết của cô ta thế nào, cái loại vong ân phụ nghĩa như cô ta, cậu tránh ra cô ta là đúng rồi đấy.”
Sau lễ cưới, chuyện tôi và Hạ Kiều cạch mặt đã lan truyền toàn bộ vòng bạn bè của chúng tôi.
Có người tin những lời Hạ Kiều nói, mắng chửi sau lưng tôi.
Cũng có người đến hỏi tôi, có phải giữa chúng tôi có hiểu lầm gì rồi không.
Ngoài Tiểu Vu ra, tôi không thèm để ý đến ai khác.
Dù sao thì cái nhìn của bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tôi cả.
Sau khi chồng tôi trở về, anh mới nghe được chuyện Hạ Kiều kết hôn qua lời bạn bè.
Anh kéo tôi vào phòng ngủ, mặt đầy lo lắng: “Vợ à, có phải Hạ Kiều đã làm gì khiến em giận rồi không, nếu như em có chuyện gì không vui thì nhất định phải nói với anh đấy nhé.”
Đây là người chồng luôn yêu thương tôi đấy.
Việc đầu tiên luôn là để ý đến tâm trạng của tôi.
Tôi chân thành, vui vẻ nói với anh: “Chồng à, sau này cứ coi như cái người tên Hạ Kiều kia không tồn tại đi, lúc trước em đối xử tốt với cô ta, thôi thì coi như cho chó ăn vậy.”
Hạ Kiều nhỏ hơn tôi một tuổi, kể từ lúc quen nhau đến nay, lần nào cũng là tôi nhường nhịn cô ta.
Cho dù là sau khi kết hôn, tôi giúp được gì đều sẽ hết lòng giúp đỡ.
Cô ta vay online 30 nghìn tệ (*gần 106 triệu đồng), chạy đến chỗ tôi, tôi cũng không nói hai lời mà giúp cô ta trả hết.
Nhưng cô ta lại làm gì?
Cô ta xách mấy túi trái cây sắp thối đến nhà cảm ơn, còn vênh mặt hất hàm sai khiến chồng tôi đội mưa ra ngoài mua tôm hùm đất về làm cả một bàn tôm hùm cho cô ta ăn.
Sau chuyện đó, cô ta kéo tay tôi làm bộ dạng đáng thương nũng nịu: “Cố Ly, bây giờ mình chưa có tiền trả cậu, chồng cậu không phải mới được thưởng cuối năm à, bây giờ các cậu nhiều tiền thế, thôi thì bỏ qua khoản vay 30 nghìn tệ của tớ đi nhé, được không?”
“Tớ không trả nổi thật mà, nếu như phải trả thật, vậy tớ chỉ đành làm bé đường của người ta kiếm tiền mất.”
Lúc đó tôi sợ cô ta làm thật, bèn bàn bạc với chồng, quyết định không bắt cô ta trả lại 30 nghìn tệ kia nữa.
“Lúc trước là do em mắt mù, vì cô ta mà khiến anh và mẹ chịu biết bao nhiêu là tủi nhục.”
Tôi thầm thề rằng: “Sau này sẽ không thế nữa, mình nhất định sẽ không để cô ta có cơ hội làm hại gia đình mình nữa.”
Chồng tôi không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Vậy vợ à, em có muốn chuyển đến nơi nào không có Hạ Kiều không?”