Chương 13 - Hương thể nhân

Hai ngày sau, bà Vương đến chỗ chúng tôi ở.

Cái chết của ba tôi đối với bà mà nói cũng có ít nhiều xúc động, lúc bà tới còn mang đến cho mẹ tôi một lọ thuốc mỡ.

Bọn họ tưởng tôi không nghe thấy nhưng thật ra tôi nghe rất rõ cuộc nói chuyện của bọn họ trong phòng.

Mẹ tôi vừa khóc vừa nói,

“Ông nhà tôi bị chết oan mà!”.

“Nhị Nha đã chắn hung rồi, vì sao vẫn còn tìm ông ấy chứ!”

Bà Vương vừa an ủi vừa nói: "Đại Nha nhà bà oán khí quá lớn”.

“Ngũ xú trận này không cản được oán khí của nó, e là sẽ lại đến”.

Mẹ tôi hoảng sợ nói: "Vậy nó lại đến thì làm sao bây giờ?”.

Bà Vương: "Sợ là chỉ có dùng tim hương của hương thể nhân bồi thường cho nó mới được”.

Mẹ tôi: "Tôi đi đâu tìm hương thể nhân đây!".

Chỉ thấy bà Vương lấy ra một lọ mỡ trắng như tuyết đưa cho mẹ tôi.

“Đây là Ngọc Nữ Hương, là dùng mỡ của mười hương thể nhân nấu thành, bà bôi lên người con gái nhà bà. Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau sẽ giống như Đại Nha nhà bà”.

"Thật sự có thể sao?" Mẹ tôi có chút không thể tin được.

“Yên tâm đi”. Bà Vương khẳng định nói.

“Lúc đó tôi sẽ tới giúp bà”.

Vẻ mặt của mẹ tôi từ mất mát đến hưng phấn.

Sau đó lại đưa cho bà Vương vài xấp tiền.

Chờ bà Vương đi rồi, mẹ tôi tươi cười đi vào, "Bé ngoan, mẹ bôi cho con”.

Đây là lần thứ hai gọi tôi là bé ngoan, lần đầu tiên là lúc bảo tôi mặc quần áo của ba tôi thay bọn họ chắn hung.

Mẹ tôi đã bắt đầu bôi giúp tôi.

Mỡ này rất dính, tôi thật sự không thích nó, nhưng tôi không có cách gì cự tuyệt.