Chương 11 - Hương thể nhân

“Chị ơi, là chị sao?”.

“Chị, ở một mình em rất sợ”.

Không có tiếng trả lời tôi.

“Chị ơi? Chị về rồi à!?”.

Tôi đã hoàn toàn quên mất lời nhắc của mẹ tôi là không được lên tiếng, bởi vì tôi thật sự quá sợ hãi.

Mùi hương này càng lúc càng nồng, chân thật đến mức tôi còn tưởng rằng là tỏa ra từ trên người mình.

Tôi cảm thấy một sợi dây vô hình siết chặt cổ tôi, tôi dần dần không thở được. Tôi càng lúc càng không thể giãy dụa, tôi tuyệt vọng hét một tiếng "Chị, chị ơi...".

Sợi dây từ từ nới lỏng, một cơn gió thổi mạnh về phía cửa, làm đổ mấy cái ghế.

Tiếng sủa của Đại Hoàng cũng dần dần nhỏ lại.

Tôi vội vàng đuổi theo, ngoài cửa không một bóng người, không có chị gái, cũng không có ba mẹ.

Mùi hương quen thuộc càng lúc càng xa. Tôi dựa vào cảm giác tiếp tục chạy, chạy tới cổng làng.

Có một đạo sĩ mặc áo vàng.

Tôi đi tới hỏi đạo sĩ: "Xin hỏi có thấy chị tôi không?".

Đạo sĩ nghiêm túc đánh giá tôi một hồi, sau đó nói.

“Cô bé, chị của cô đã chết rồi”.

Tôi hơi tức giậc.

“Ông nói bậy”.

Tôi không muốn để ý đến đạo sĩ này nữa nên xoay người muốn đi.

“Cô chờ một chút”. Ông ta gọi tôi lại.

Tôi dừng bước, ông ấy nhìn khắp người tôi.

“Đạo sĩ thối, còn có chuyện gì?” Tôi tức giận quát.

Đạo sĩ bảo tôi kể lại ngọn nguồn sự việc lần nữa.

Ông nghe xong, thở dài.

“Ba mẹ cô thật nhẫn tâm”.

Đạo sĩ nhìn tôi với ánh mắt thương hại rồi thở dài.

“Có ý gì? Liên quan gì đến ba mẹ tôi?”.

Tôi khó hiểu hỏi.

"Cô mặc quần áo của ba cô, cầm gấu bông, có biết nghĩa là gì không?"

“Ba mẹ cô bắt cô chắn hung thay cho bọn họ!”

“Là nhà các người đã bày ra trận pháp ngũ xú kia ư? Ba mẹ cô đầu tiên là dùng trận pháp muốn phá hủy hồn phách của chị cô, tiếc là oán khí của cô ấy quá nặng, cho nên cô là bước thứ hai."

Tôi nghi hoặc, "Bước thứ hai?".

Đạo sĩ gật đầu, "Bước thứ hai chính là cô và con gấu bông của cô, nó khiến chị cô lầm tưởng cô là ba cô, gấu bông là mẹ cô, cứ như vậy, nếu chị cô muốn làm hại bọn họ thì sẽ trả thù lên người cô”.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Chẳng trách khi nãy cảm thấy có người đang liều mạng siết cổ tôi, tôi không muốn tin ba mẹ sẽ đối xử với tôi như vậy.

“Vậy chị tôi đâu?”.

Tôi cố nén khó chịu, tiếp tục hỏi.

Đạo sĩ nói: "Chị cô hẳn là đã nhận ra cô, cho nên hiện tại đã rời đi, nhưng cô ấy bị ngũ xú trận làm bị thương rồi".

“Bây giờ cô về nhà trước đi, khi cần tôi tự nhiên sẽ xuất hiện”.

Tôi gật đầu, ôm con gấu bông của mình trở về.