Chương 26 - Hương Lăng tính kế

26

Lúc hè tới, hài tử của Thu Lan ra đời. Nhưng tiểu thư cô gia sớm đã qua đời, quốc công phủ cũng không còn là quốc công phủ. Nàng chỉ có thể mang theo hài tử về quê.

Lúc lập thu, hài tử của ta cũng ra đời. Giống như ở kiếp trước, là nhi tử, mắt to tròn giống như quả nho, đáng yêu vô cùng.

Ta lúc nửa đêm chuyển dạ, nhị gia lập tức từ trong cung chạy đến, ở ngoài cửa trông suốt một đêm.

Ta đem hài tử cho hắn ôm, hắn chỉ nhìn một chút, liền vội vàng trả lại cho ta, giống như sợ quăng ngã hài tử.

Hắn nhìn ta thật sâu, nói ta vất vả rồi, nói ta chuyên tâm tĩnh dưỡng, đừng quá mệt mỏi.

Lúc hài tử ba tháng, ta vẫn đem hắn đưa vào cung.

Học đường thanh danh hiển hách, đã có rất nhiều đại phu ưu tú chấp giáo, ta rất yên tâm.

Nói phải đi xem thiên hạ này, mang theo đứa nhỏ cũng không tiện. Lại nói, làm phụ thân người ta cũng phải tích cực tham dự nuôi dạy, cho dù có là Hoàng đế cũng đừng nghĩ vung tay làm chưởng quỹ.

Ta một đường xuôi về phía nam, kiến thức qua rất nhiều phong thổ, bái phỏng rất nhiều danh y, y thuật tinh tiến rất nhiều.

Từ đại mạc đến biển lớn, ta gặp được phong cảnh mà hai đời này đều chưa từng thấy qua, cũng nhìn thấy cuộc sống muôn màu muôn vẻ của bình dân đại chúng.

Làm cho ta ấn tượng nhất, là sức sống vươn lên không ngừng của nữ nhi trong triều đại này. Thế sự nhiều gian khó, đối với thân phận nữ tử gông xiềng trùng điệp. Trinh tiết, nhân phẩm, tam tòng tứ đức, quy củ này đến quy củ khác. Nhưng các nàng vẫn có thể dưới các loại quy củ áp bách như vậy tìm được cách sinh tồn mạnh mẽ, mang theo trùng điệp xiềng xích biểu hiện ra vũ đạo đẹp nhất.

Không dám tưởng tượng, nếu có thể buông ra gông xiềng, các nàng sẽ có tư thế động lòng người thế nào.

Cách một đoạn thời gian ta đều viết xuống những chuyện mắt thấy tai nghe ở ven đường, cùng đặc sản của mỗi địa phương ta đi qua cùng một chỗ gửi về cung. Nhị gia thích xem, còn biến thành chuyện kể trước khi ngủ đọc cho nhi tử nghe.

Lần nữa trở lại kinh thành, đã là năm năm sau.

Ta cùng nhi tử xa cách lâu ngày gặp lại.

Trong cung điện của hắn, trên giá sách của hắn cùng nhị gia tất cả chứa đầy chân dung của ta.

Đây là nhị gia yêu cầu, để cho ta mỗi ba tháng họa một lần chân dung gửi cho bọn hắn.

Nhi tử chưa bao giờ thấy qua ta, lại không xa lạ chút nào.

Hắn cũng không trách cứ ta là một mẫu thân không chịu trách nhiệm, mà là tràn đầy phấn khởi lôi kéo ta hỏi những kiến thức trên đường kia.

Ta biết, đều là do nhị gia dạy thật tốt.

Hắn một mình ôm áp lực cả triều, bỏ trống hậu cung, một lòng bồi dưỡng nhi tử, nói cho hắn biết ta là mẫu thân duy nhất của hắn.

Nhi tử sau bữa ăn trưa liền đi nghỉ ngơi, ta cùng nhị gia mới có cơ hội đơn độc ở chung.

Ta từ đáy lòng nói với hắn :

“Cảm ơn.”

Cám ơn ngươi, đem nhi tử chiếu cố tốt như vậy.

Cám ơn ngươi, để cho ta có cơ hội trôi qua những ngày tự do như thế.

Cám ơn ngươi, kêu gọi tiết kiệm, không xa hoa lãng phí, khởi công xây dựng thuỷ lợi, diệt trừ tham nhũng, để bách tính an cư lạc nghiệp.

Nhị gia chống cằm, tư thái lười biếng, tùy ý giống như lần thứ nhất chúng ta gặp, hoàn toàn không có chút uy nghiêm giống một đế vương.

“Lần này trở về, còn đi sao?”

“Không đi.”

“Vậy tiến cung sao?”

“Cũng không tiến.”

“Vậy ngươi muốn đi nơi nào?”

“Triều đình.”

“Triều đình?”

Nhị gia phân biệt ý nghĩa hai chữ này, không chút nào cảm thấy lời ta nói gì đại nghịch bất đạo.

“Ngươi muốn làm nữ quan?”

“Ta muốn để nữ tử trong thiên hạ đều có thể làm quan.”

Hắn cười:

“Hương Lăng, suy nghĩ này làm cho cột chống lưng của ngươi mệt chết thôi.”

Nghĩ đến đám kia lão thần sẽ như thế nào phản đối công kích, lấy cái chết kịch liệt để phản đối, ta cũng cười.

“Nhị gia, sau khi chuyện thành công, sẽ có ngàn ngàn vạn vạn nữ tử trở thành người giúp đỡ cho ngươi, khi đó ngươi sẽ buông tay rảnh rang không ít.”

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ nói:

“Ngươi liền nịnh ta đi, ai có thể dỗ người qua ngươi.”

Ta có chút chột dạ cúi đầu.

Xác thực lừa gạt hắn không ít, nhưng lừa gạt qua lừa gạt lại, cũng thành thật từ lúc nào mất rồi.

Nhị gia vỗ vỗ đầu ta:

“Ngươi muốn, ta liền cho ngươi. Ai bảo ta lúc đầu khoe khoang khoác lác, muốn đời này làm chỗ dựa cho ngươi cơ chứ.”

Ta ngẩng đầu:

“Không cần ngươi cho, chúng ta cùng một chỗ cố gắng.”

Kề vai chiến đấu, làm sao lại không được tính là lưu lại bên người đâu?