Chương 23 - Hương Lăng tính kế

23

Nhị gia nói cho ta, nguyên lai cô gia những ngày này mượn danh lưu luyến thanh lâu, trên thực tế đã lên thuyền cùng Tam hoàng tử, muốn lúc Tam hoàng tử kế vị sẽ lấy lại vị trí thế tử.

Cuộc ôn dịch này, là thành ý của cô gia hòng nhập hội.

Bởi vì bệ hạ sớm đã lưu lại di chiếu, để nhị gia nhận tổ quy tông, kế thừa đại nghiệp.

Cho nên bọn hắn hi vọng ôn dịch sẽ khiến nhị gia lặng yên không một tiếng động ch-ết đi.

Vì tranh đoạt vị trí kia, xem nhân mạng như quân cờ. Nhiều dân chúng vô tội như vậy lại trở thành bàn đạp để bọn hắn tranh đoạt quyền thế.

Vạn dân chi lực, lại cung cấp nuôi dưỡng ra những kẻ đối xử với bách tính không chút nào thương hại, đối với sinh mạng người khác xem như sâu kiến.

Ta nhìn cô gia khóc rống cầu xin tha thứ, ngoài phẫn nộ chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nhị gia nắm tay ta:

“Đừng nóng giận, ngươi muốn xử lý hắn như thế nào, đều tùy ý ngươi.”

Ta lạnh lùng nhìn cô gia:

“Đại phu nhân hẳn là còn sống?”

“Vợ chồng bọn họ, cũng nên chôn cùng một chỗ mới tốt.”

Cô gia bị đút uống mị dược, ném vào viện tử của tiểu thư.

Tiểu thư lúc này đã điên điên khùng khùng, dơ dáy bẩn thỉu, hôi thối không chịu nổi. Nhìn thấy cô gia, nàng si ngốc cười:

“Phu quân, phu quân....hì hì ...”

Ta ôn hòa nói với tiểu thư :

“Đúng vậy, hắn là phu quân của ngươi, ngươi phải hầu hạ hắn cho thật tốt.”

Tiểu thư liền đứng lên, lảo đảo hướng cô gia đi qua:

“Phu quân, hôm nay đại hôn, chúng ta động phòng đi.”

Cô gia tiếng kêu thảm thiết:

“Lăn đi! Đừng tới đây! Tiện nhân! Cách xa ta ra.”

“Hương Lăng! Tiện nhân này! Ngươi dám như thế đối với ta!”

“Nhị đệ cứu ta! Nhị đệ!”

Rất nhanh, dược hiệu phát tác, liền chỉ còn tiếng rên rỉ lẫn tiếng gào to.

Tiểu thư bộ dáng như ăn mày bổ nhào vào trên thân cô gia, cao giọng cười lớn.

Một màn trước mắt này, giống như chuyện kiếp trước đã từng kinh qua.

Thời điểm bọn hắn, những kẻ tự xem như bề trên này làm nhục chúng ta liệu có từng nghĩ tới chính mình một ngày kia cũng sẽ biến thành đối tượng bị làm nhục?

Phía sau duỗi đến một đôi tay che mắt ta lại.

Thanh âm nhị gia vang lên rất ôn nhu:

“Hương Lăng, đừng nhìn, bẩn.”