Chương 1 - Hung Thủ Câu Cá
Nửa đêm đi câu cá ở bờ sông, tôi lại bị anh cảnh sát đẹp trai bắt lại thẩm vấn, nghi tôi là hung thủ phi tang xác.
Tôi cố gắng giải thích: “Em đến để câu cá mà!”
Anh ấy không tin: “Mồi đâu?”
Tôi bất lực: “Cá ăn hết rồi…”
Anh ấy truy hỏi: “Cần câu đâu?”
Tôi thở dài: “Bị cá kéo mất rồi…”
Anh cảnh sát nhếch mép: “Cá đâu? Tôi theo dõi cô nửa tiếng rồi, không thấy bắt được con nào. Cô thuộc team ‘quân không quân’ à?”
Tôi bị chạm đúng nỗi đau, gào lên: “Ha ha ha, thật ra em là hung thủ đấy! Em chính là hung thủ! Anh bắt em đi! Mau bắt em đi!!!”
1
Cả đêm không câu nổi một con cá con, thà làm hung thủ còn hơn!
Chắc anh cảnh sát đẹp trai cũng không ngờ chỉ hỏi vài câu mà làm tôi sụp đổ tâm lý, vội vàng dỗ dành:
“Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là… thật sự không nghĩ cô đến để câu cá. Tại vì cái xô của cô sạch quá.”
Nghe thế tôi càng khóc to hơn.
Anh à, anh đang dỗ hay đang xát muối vào tim em vậy?
Anh cảnh sát vừa đưa khăn giấy cho tôi, vừa không cam lòng tiếp tục hỏi:
“Không câu được cá, thế có câu được thứ gì khác không?”
Tôi sụt sịt trả lời: “Em câu được một chiếc giày, tính không?”
Anh gật đầu cái rụp: “Tính! Giày đâu?”
Tôi chỉ ra phía ao: “Em tức quá nên ném trả lại xuống nước rồi.”
Anh ấy hít một hơi thật sâu: “Chính xác là chỗ nào? Có thể vớt lại được không?”
Tôi ngại ngùng lắc đầu: “Khó lắm. Nãy có một ông ‘không quân’ khác tức quá, nhảy xuống bơi cùng cá rồi. Chắc giày bị đá bay mất tiêu rồi.”
Anh cảnh sát khẽ tặc lưỡi, nhíu mày gọi đồng nghiệp đến vớt giày.
Tôi thấy tò mò quá, liền dò hỏi: “Có chuyện gì à anh?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Kỳ lạ thì đầy ra nhé!
Tôi đập đùi cái bốp: “Cái ao này nè em tới năm ngày rồi, mỗi ngày ngồi ít nhất ba tiếng. Vậy mà chưa câu được con cá nào! Anh nói xem, có lạ không?!”
Anh ấy mỉm cười nhẹ: “Vận may thôi, đừng nghĩ nhiều.”
Tôi thầm rủa trong bụng: Vận may cái gì!
Rõ ràng là có vấn đề!
Trên đời có ai câu liên tục cả tuần mà không được con nào không? Tôi không tin!
Tôi còn đang định tiếp tục tự biện hộ thì đồng nghiệp của anh cảnh sát đã đến nơi:
“Lục Minh Sơn, bên cậu sao rồi?”
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt người kia liền sáng rực: “Bắt được nghi phạm rồi à?!”
Anh đẹp trai xua tay: “Cô gái này chỉ tới câu cá thôi.”
“Gì cơ?”
Người kia không tin nổi: “Câu cá? Mà sao cái xô cô ấy trống trơn vậy? Cái ao này thả tận ba nghìn cân cá giống mà cô ấy không câu được nổi một con á?!”
2
Đủ rồi!
Tôi nói thật đấy, đủ rồi!
Hai người các anh đúng là vô cảm, lạnh lùng!
Tối ngủ nhớ mở hai mắt mà thay phiên canh gác đấy nhé!
“Đừng nói nữa.”
Anh cảnh sát tên Lục Minh Sơn không nỡ nhìn vào ánh mắt đầy bi thương của tôi, liền vỗ vai đồng đội:
“Chỗ này chắc không có vấn đề gì đâu, tụi mình qua khu bên cạnh xem thử.”
Tôi vừa đau khổ vừa uất ức, nhưng vẫn lê bước đi theo hai người họ.
“Cô đi đâu đấy?” – Lục Minh Sơn giơ tay chặn lại.
Tôi bĩu môi:
“Thu cần câu. Tôi còn cắm một cây cần lớn bên kia kìa.”
Nghe thế anh mới thả ra, vừa đi vừa hỏi:
“Cô quen biết những người câu cá bên này không?”
Tôi vừa gật vừa lắc:
“Cũng tàm tạm, nhìn mặt thì quen nhưng chẳng biết tên ai cả.”
Lục Minh Sơn “ồ” một tiếng:
“Thế có ai trông khả nghi không?”
Tôi mặt không cảm xúc trả lời:
“Nhiều lắm anh ơi. Anh phải biết, dân câu cá chỉ có hai trạng thái: hoặc rất bình tĩnh, hoặc rất điên cuồng.
“Ví dụ như tôi bây giờ đây, ngoài mặt trông bình tĩnh thế thôi, chứ trong lòng thì đang muốn nhảy xuống ao đánh nhau với cá luôn rồi.”
Lục Minh Sơn nhịn cười:
“Vậy đợi lát nữa hẵng nhảy, trả lời xong vài câu hỏi cái đã.”
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi tới chỗ cây cần câu của tôi. Anh ấy cúi đầu quan sát mặt nước, thấy không có động tĩnh gì thì tôi liền tuyệt vọng:
“Vậy anh hỏi nhanh lên, em chuẩn bị nhảy xuống đây.”
Lục Minh Sơn vội kéo tôi lại:
“Đừng có kích—”
Còn chưa nói xong, mặt nước bỗng nhiên lay động, phao câu rung lên rồi bắt đầu trôi đi.
Tôi sững lại, rồi mừng rỡ nhào tới kéo cần:
“Lên! Lên nào! Có cá rồi!!!”
Chắc chắn là con cá lớn, cảm giác rất nặng, kéo một phát không nổi, suýt nữa trật cả lưng.
Lục Minh Sơn thấy thế vội tới giúp:
“Từ từ thôi, đừng vội!”
Nhưng tôi mặc kệ, liên tục hô:
“Vợt! Vợt đâu?! Đưa tôi cái vợt!”
Anh liếc quanh:
“Không có vợt!”
Trời ạ, cả năm mới gặp được một con cá lớn, mà đúng ngay hôm nay lại không mang vợt theo?!
“Không sao!” – Tôi nghiến răng:
“Không có vợt thì kéo bằng tay cũng được!”
Chỉ là một con cá thôi, cùng lắm là hai chục ký!
Tôi không tin mình kéo không nổi!
…
Tôi đã đánh giá quá cao bản thân rồi.
Cảm giác con cá này ít nhất cũng tám chục ký!
May mà nó không giãy mạnh, tôi và Lục Minh Sơn cùng kéo gần nửa phút, cuối cùng cũng lôi được cái bóng đen lên mặt nước.
“Con cá này… hình như hơi lạ nhỉ?”
Càng kéo lại gần, mặt tôi càng méo xệch:
“Sao con cá này… lại có hình chữ nhật?!”
3
Tin tốt: hôm nay tôi không “trắng tay”.
Tin xấu: thứ tôi kéo lên không phải là cá.
Nửa đêm bên bờ ao, đèn xe cảnh sát đỏ xanh nhấp nháy không ngừng.
Tôi ngồi xổm bên mép nước, ôm cây cần câu hạng nặng, mắt rưng rưng nước:
Em xin lỗi, cần yêu dấu… Từ lúc về tay em, cá thì không câu được con nào, mà lại câu được… một mảnh nhân dân.
“Cần câu có hư hại gì không? Dùng được nữa không?”
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt đẹp trai của Lục Minh Sơn. Nhìn thấy anh, nỗi buồn cũng vơi đi chút ít.
“Không sao, cần của tôi chịu tải tối đa là 130 ký.”
Dù thực ra, từ trước đến giờ tôi chưa từng câu được con cá nào trên 30 ký cả…
Lục Minh Sơn gật đầu, ánh mắt dưới bóng đêm trông thật dịu dàng:
“Nếu có hư hỏng gì cứ báo nhé. Dù sao cũng là giúp chúng tôi vớt thi thể, bên cảnh sát có thể hỗ trợ một khoản bồi thường.”
Nghe xong, tôi lập tức lau nước mắt một cách… đầy kịch tính:
“Thật ra là có tổn thương đấy, anh Lục à, là tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cần được xoa dịu gấp.”
Lục Minh Sơn nhịn cười:
“Vậy lát nữa tôi tặng cô cái cờ tuyên dương nhé? Ghi là ‘Vua Câu Cá’?”
Tôi nghẹn họng:
“Anh chắc chắn không phải đang châm chọc tôi đấy chứ?”
Anh còn chưa kịp trả lời thì một luồng mùi hôi thối cực mạnh ập đến, hôi đến mức như bốc mùi cả mười dặm, ai ngửi cũng muốn bật khóc!
“Gì vậy trời?!” Tôi suýt nữa nôn ra, vội vàng bịt mũi lại.
Lục Minh Sơn nhìn về phía đó:
“Bên pháp y vừa mở vali ra rồi.”
Nghe thế, tôi theo phản xạ quay đầu lại nhìn, nhưng chưa kịp thấy gì thì đã bị Lục Minh Sơn chắn trước mặt.
“Đừng nhìn.”
Anh đưa tay che mắt tôi, hơi dùng lực nhẹ đẩy tôi ra sau:
“Cô mà thấy thì mất ngủ cả tháng đấy.”
Tôi chớp mắt, biết anh là vì tốt cho tôi nên ngoan ngoãn lui ra sau, đứng ở phía sau xe cảnh sát.
Đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi cái vali, Lục Minh Sơn mới bỏ tay xuống:
“Muộn rồi, để tôi đưa cô về.”
Tôi hơi sững người, trong đầu vẫn là hình ảnh chiếc vali.
“Này.” – Lục Minh Sơn vẫy tay trước mặt tôi – “Cô nghĩ gì mà đơ ra vậy?”
Tôi bừng tỉnh, kéo tay anh chỉ về phía cái vali:
“Cái vali đó… hình như tôi từng thấy ở đâu rồi.”