Chương 6 - Hứa Thất Lang và Nữ Nhân Gả Thay

Tứ muội và Ngũ muội là một đôi song sinh, tuổi còn nhỏ, thấy gì cũng lạ, cứ hết sờ cái này lại nghía cái kia, mắt tròn xoe đầy tò mò.

“Tam tỷ, phòng của tỷ đẹp thật đấy!”

“Ừm ừm, đúng là phủ Tể tướng có khác!”

Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt đầy mãn nguyện:

“Không hổ là nữ nhi của ta bụng cũng thật có chí khí!”

Thấy ta ăn mặc đủ đầy, dùng thứ gì cũng tinh xảo sang quý, cuối cùng bà cũng yên lòng, cười nói:

“Chờ khi sinh con xong, con rể chắc chắn sẽ thu lại tâm trí, một lòng một dạ sống yên ổn với con.”

Ta nhìn vào ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mẫu thân, trong lòng chợt nghẹn lại, nhất thời chẳng biết nên nói gì mới phải.

Nhưng… ta và Hứa Thất lang đã nói rõ ngay từ đầu chờ sau khi sinh hài tử, ta sẽ để chàng rời đi.

Mà bây giờ ngày ấy đã có thể bắt đầu đếm ngược rồi.

18.

Vì thai còn non tháng, Hứa phu nhân dặn ta đừng ra ngoài đi lại nhiều, nên ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.

Không còn cách nào khác, ta đành đến thư phòng của Hứa Thất lang, định tìm thêm vài quyển sách để giết thời gian.

Trong lúc với tay lấy một cuốn sách ở tầng trên cùng của giá, ta vô tình làm rơi một cuộn tranh.

Cuộn tranh ấy lớp ngoài đã hơi sờn, có thể thấy rõ dấu vết thường xuyên được người khác vuốt ve.

Lòng ta khẽ động, liền mở bức tranh ra xem.

Chỉ thấy bên trong là hình một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Nàng vận váy lụa màu khói hồng, đầu cài trâm ngọc trai, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, kiều diễm vô song.

Góc phải bên dưới bức họa có mấy hàng chữ nét bút rõ ràng là của Hứa Thất lang:

Di ảnh treo tường trắng, gió mát khắp quê xưa.

Hình dung tuy đã khuất, ân nghĩa còn trong thơ.

Một thiếu nữ xinh đẹp đến vậy… mà đã không còn trên đời rồi sao?

Ta chợt nhớ lại hôm ấy, khi ta hỏi chàng vì sao lại muốn tu tiên, trong mắt chàng thoáng hiện lên nỗi cô quạnh u uất:

【…Nếu đắc đạo thành tiên, có thể siêu thoát khỏi luân hồi, còn có thể thấy được nơi người đã khuất đi về. Bởi thế ta mới muốn tu tiên.】

Thì ra… chàng đã sớm có người trong lòng.

Chỉ là, trời không chiều lòng người, âm dương cách biệt.

Vì thế chàng mới không muốn kết hôn, lại bị ép buộc mà cưới ta, chỉ là chuyện bất đắc dĩ.

Nghĩ đến đây, một nỗi nghẹn ngào như tảng đá lớn đè nặng nơi lồng ngực, khiến ta không sao thở nổi.

19.

Hứa Thất lang không hề biết ta đã phát hiện bí mật trong lòng chàng, vẫn như trước, ôn nhu và chu đáo với ta.

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy chàng quan tâm hỏi han, ta lại phải không ngừng nhắc nhở chính mình không được động lòng.

Chàng không phải vì ta, mà là vì đứa bé trong bụng ta.

Dần dà, thấy ta lạnh nhạt hơn trước, Hứa Thất lang bắt đầu có chút lúng túng.

Chàng thăm dò mấy lần, nhưng ta luôn cố ý đổi chủ đề, khéo léo lảng tránh.

Dù gì cũng đã sớm biết sẽ có ngày chia ly, ta thà sớm tập quen với cảm giác ấy, chuẩn bị tinh thần từ bây giờ, còn hơn đến lúc phải đối mặt mới đau.

Một hôm, đại phu đến phủ bắt mạch an thai cho ta.

Ta vô tình nghe được Hứa Thất lang đứng ngoài phòng hỏi:

“Không hiểu sao dạo gần đây nàng ấy lúc nóng lúc lạnh, tâm trạng rất bất ổn là vì sao?”

Lão đại phu vuốt râu đáp:

“Phu nhân đang thai kỳ, vốn đã vất vả mệt nhọc, tướng công nên thêm phần thể tất, quan tâm.”

Hứa Thất lang mơ hồ gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi tiếp:

“Dạo này không thể cùng phòng… chẳng hay nàng ấy có thấy cô đơn lạc lõng không?”

Ta ở trong nghe thấy mà đỏ bừng cả mặt chuyện này có thể đem ra hỏi đại phu được sao?!

Lão đại phu thì thản nhiên đáp:

“Qua tháng thứ tư, có thể… thích hợp đôi chút.”

Ta xấu hổ đến mức chỉ hận không có lỗ nào để chui xuống cho rồi.

Càng đến gần kỳ sinh nở, bụng ta cũng ngày một lớn lên.

Hứa Thất lang đã sớm dọn về ngủ cùng phòng, không đợi mẫu thân phải sai bảo.

Chàng nói:

“Ta đảm bảo sẽ không làm gì cả, chỉ là muốn được ở bên cạnh nàng.”

Nhìn thấy chàng như vậy, lòng ta càng thêm chua xót.

Một trượng phu như vậy ôn nhu, săn sóc, chừng mực, thấu tình đạt lý… lại không phải là người có thể thuộc về ta.

20.

Một ngày nọ, vừa qua giờ Tỵ, có một bằng hữu của Hứa Thất lang đến phủ bái phỏng.

Ta từng nghe qua về người này họ Thẩm, tên Trung Nguyên, cũng là học sinh của Quốc Tử Giám.

Hắn cùng Hứa Thất lang đều tin vào tiên đạo, cùng ôm mộng tìm đường tu hành, thong dong tiêu diêu ngoài thế tục. Nghe nói cả hai từng hẹn sẽ cùng lên núi tiên ở đất Thục.

Hứa phu nhân thì gọi Thẩm Trung Nguyên là “bè bạn không ra gì”, sau lưng đã bao lần lớn tiếng mắng nhiếc hắn không tiếc lời.

Vì đang mang thai lớn, không tiện ra mặt tiếp khách, ta bèn lui về phòng nghỉ ngơi.

Thế nhưng, nha hoàn lại ghé tai thì thầm:

“Thiếu phu nhân không muốn ra nghe thử xem sao? Mỗi lần vị Thẩm công tử kia đến, phu nhân đều sai nô tỳ ra nghe lén một chút đó.”

“…”

Ta vốn chẳng có ý định đi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, lúc nhận ra thì ta đã đứng bên cửa sổ.

Chỉ nghe một giọng nam trong trẻo cất lên:

“Hứa huynh, nghe nói lệnh phu nhân sắp sinh rồi. Nếu là một tiểu lang quân, chẳng phải chúng ta có thể lên đường được rồi sao?”

Hắn bật cười sang sảng:

“Ha ha ha! Cuối cùng cũng có thể đến Thục Sơn rồi!”

Hứa Thất lang đáp:

“Ta đã thu xếp đâu vào đó. Đây là thư tay của phụ thân gửi cho Thứ sử Ích Châu, đến lúc đó ông ấy sẽ giúp dẫn kiến đạo trưởng Xung Hư…”

Thẩm Trung Nguyên đầy hưng phấn:

“Hứa huynh! Huynh đúng là lợi hại, đến phụ thân cũng bị huynh thuyết phục! Quả nhiên có hậu nhân rồi, đúng là khác hẳn!”

Hứa Thất lang trầm giọng:

“Trung Nguyên huynh, ta còn có một chuyện… muốn nói với huynh…”

Phần sau ta đã không còn nghe rõ.

Thì ra… chàng đã chuẩn bị xong hết cả rồi.

Ngay cả thư tay cũng đã chuẩn bị sẵn rồi…

Trong khoảnh khắc đó, lòng ta như bị dao cứa, đau đến không thể chịu đựng thêm được nữa.

Tiểu nha hoàn hoảng hốt gọi:

“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân, người không sao chứ?”

Ta thần sắc ngơ ngẩn, thì thào như mất hồn:

“Không sao… để ta yên tĩnh một lát.”

Thấy sắc mặt ta tiều tụy, ảm đạm, nha hoàn cũng không dám khuyên thêm, chỉ nhẹ giọng nói:

“Vậy người cẩn thận đừng để vấp ngã… Đại phu nói đi dạo trong hoa viên nhiều một chút sẽ tốt cho việc sinh nở sau này.”

Ta một mình lặng lẽ bước đi, dọc theo hành lang, rồi không biết từ lúc nào đã men theo đường nhỏ tới gần đại môn của Hứa phủ.

Người giữ cửa – lão Hứa Tam – đang mải nói chuyện với ai đó, không nhìn thấy ta.

Ta cũng chẳng muốn lên tiếng, cứ thế lặng lẽ bước ra ngoài.

Ngoài kia trời cao đất rộng…

Nhưng ta lại không biết mình nên đi đâu.

Chân bước vô thức, lòng trống rỗng, chẳng hay lúc nào… ta đã dừng chân trước cửa nhà Đại tỷ.