Chương 7 - HỨA NHẤT

15Về đến nhà, mặt đất vẫn ngổn ngang.Tôi ngây người nhìn, lúc đó đi tìm cậu ấy, vội quá, lúc lấy ô, làm đổ cả tủ giày.Tôi đặt túi xuống đất, rồi đi vào nhà.Bút màu mua cho Hứa Nhất, mới tinh, còn chưa bóc tem.Quần áo mua cho Hứa Nhất trên mạng, đang trên đường, vẫn chưa về.Trên mặt đất cạnh bàn trà, cuốn sổ vẽ nằm im lìm.Tôi đi qua, lật ra, trang cuối cùng.Cậu ấy nắn nót viết từng nét——"Thích".……Ngày hôm sau đến đồn cảnh sát lấy lời khai, quả nhiên không ngoài dự đoán, tôi lại gặp Hứa Nhất.Hôm nay cậu ấy mặc áo sơ mi đen, rũ mắt ngồi đó, cả người toát ra khí chất người sống chớ lại gần.Rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại hoàn toàn khác trước.Trên trán cậu ấy quấn mấy lớp băng gạc, chắc là do cú đánh bằng thanh sắt tối qua.Cảnh sát cũng không hỏi tôi nhiều, tôi kể lại tường tận chuyện Hứa Nhất đến nhà tôi như thế nào.Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi đợi ở cửa một lúc, mới đợi được Hứa Nhất.Cậu ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái."Hứa Nhất…""Tôi không phải Hứa Nhất."Giọng nam trầm thấp, mang theo chút không kiên nhẫn.Phải, cậu ấy không phải Hứa Nhất, nhưng tôi đã quen gọi cậu ấy như vậy rồi."Đường, Đường tiên sinh, đây là những thứ để lại ở nhà tôi, sổ vẽ, còn có quần áo, mua cho cậu, còn chưa bóc tem. Dù sao tôi cũng không mặc được, nên mang đến cho cậu…"Tôi đưa túi đồ cho cậu ấy, cậu ấy chỉ rũ mắt nhìn tôi.Trước đây tôi luôn cảm thấy đôi mắt của Hứa Nhất rất đẹp, rất sáng, giống như chứa vô số vì sao lấp lánh.Bây giờ đôi mắt của Hứa Nhất cũng rất đẹp, chỉ là, giống như một vũng nước sâu không thấy đáy.Cậu ấy thở dài."Cô cảm thấy bây giờ tôi còn cần những thứ này sao?""……""Cô Ngụy, có thời gian sắp xếp những thứ này, chi bằng đi cắt tóc đi.""Còn tôi——, đừng lãng phí tâm tư vào tôi nữa.""Vô dụng, cũng không cần thiết.""……"Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ấy rời đi, cậu ấy quả nhiên tính tình không tốt, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.Nhưng, Hứa Nhất.Là cậu muốn gọi tôi là chị, là cậu sợ tiếng sấm rồi đè tôi xuống đất, là cậu muốn ôm tôi ngủ, là cậu mỗi lần đều vui vẻ chờ tôi về nhà.Người trêu chọc tôi trước là cậu.Là cậu khiến tôi đối với cuộc sống hỗn loạn, đột nhiên nảy sinh hy vọng.Bây giờ cậu nói đi là đi, nói không cần, liền không cần nữa.16Tôi đến tiệm cắt tóc, cắt ngắn tóc.Thợ cắt tóc nói, mấy nhát cắt kia đã làm hỏng tóc tôi hoàn toàn.Cho nên dù có sửa, cũng chỉ có thể cắt cực ngắn.Đại khái là ngang tai.Mái tóc vốn đã dài đến thắt lưng của tôi, đột nhiên bị cắt ngắn như vậy, trong lòng vẫn không khỏi đau xót.Sau chuyện này, đương nhiên tôi có gọi điện cho bố tôi cãi nhau.Nực cười là hai bố con hai năm rồi mới nói chuyện lần đầu lại là cãi nhau, mà ông ta chỉ lạnh lùng nói với tôi.Tóc tai mà thôi, lớn rồi còn để ý cái này.……Tôi tức đến mức suýt ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.Sau đó tôi vẫn nhịn, tôi không có tiền.Điện thoại này là tôi tự bỏ tiền ra mua, vì tức giận với họ mà ném hỏng, không đáng.Tôi phải tìm việc, còn phải tìm công ty, không có liên quan gì đến công ty của bố tôi.Lý lịch của tôi thực ra rất đẹp, nhưng giống như một nhân viên văn phòng non nớt đắc tội với một con cáo già trên thương trường.Công ty nhỏ không dám nhận tôi, công ty lớn cân nhắc đến các mối quan hệ hợp tác với bố tôi, cũng sẽ từ bỏ tôi.Buồn cười thật, bố tôi vừa dung túng cho mẹ kế hãm hại tôi, vừa ép tôi về nhà, vào làm việc trong công ty của ông ta.Lần thứ sáu gặp trắc trở, tôi mới thất vọng phát hiện, mình và bốn chữ "con chó mất chủ", thật là hợp nhau.Từng có lúc tôi cho rằng có một người cũng giống như tôi, là chú chó nhỏ không nhà để về, mãi đến sau này cậu ấy rời xa tôi.Người bị bỏ rơi, chỉ có mình tôi mà thôi.17Tôi ngồi trên ghế, chỉnh lại cà vạt.Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của tôi.Nhờ phúc của một người bạn học thân thiết, tôi mới có cơ hội đến công ty này phỏng vấn.Điểm tốt là công ty này rất lớn, cho dù là công ty con, cũng không phải là thế lực mà bố tôi có thể can thiệp.Điểm bất lợi là, nơi này nổi tiếng là khó vào.Tôi đã thuận lợi vượt qua vòng một và vòng hai, có thể thấy, người phỏng vấn có ấn tượng khá tốt với tôi.Đến lượt tôi, tôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo lần cuối.Và giữ nụ cười lịch sự nhất có thể.Đẩy cửa ra.Giây tiếp theo, tôi sững người.Trong phòng có năm người phỏng vấn, ngoài hai người đã phỏng vấn tôi trước đây, và hai người lớn tuổi hơn.Ở góc trong cùng, còn có một người đang khoanh tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.Nhìn thấy tôi, càng thêm bực bội nhướng mày.Là Hứa Nhất.