Chương 7 - Hủ Hủ Phiên Kinh Chu

31.

“Muốn chạy đi đâu?”

Sở Kinh Chu rảo bước, chầm chậm đi về phía ta.

Thanh âm trầm trầm chưa có bao giờ.

Ta hoảng sợ lùi ra sau vài bước.

“Thiếp, thiếp….”

“Ôn Hủ Hủ,” Sở Kinh Chu đã áp sát trước mặt, một tay túm lấy cổ tay ta, “Bổn vương gần đây chiều nàng quá phải không?”

“Ai cho nàng lá gan rời khỏi bổn vương?”

Ta có thể nói gì giờ?

Cũng không thể nói ta không đọc được suy nghĩ của ngài nữa, không biết lấy lòng ngài thế nào. Sợ chớt quá, cho nên muốn chạy chứ?

Không biết nên nói gì, đơn giản là không nói.

Ta vò mẻ lại sứt cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ:

【Chế/t thì chế/t đi! 】

【Mệt rồi, hủy diệt đi! 】

Sở Kinh Chu cũng trầm mặc hồi lâu, khóa ta trước ngực không buông.

Một lúc sau, đột nhiên thở dài như nhận phần thua.

Một tay kéo ta ôm vào lòng:

“Nàng nói một câu thật lòng khó đến thế sao?”

“Phải ép bổn vương chủ động dỗ dành?”

Ta: “???Hả?”

“Bổn vương biết không có cô gái nào nguyện ý làm thị thiếp không danh không phận.”

“Cũng biết khi trước đưa nàng cho thái tử, đã làm tổn thương nàng.”

“Lúc đó bổn vương quả thật cho rằng nàng không quan trọng với bổn vương, cũng không muốn bị thái tử nắm thóp dễ dàng.”

“Ai biết được rằng nàng đi rồi, bổn vương mới là người không thích ứng được.”

“Trong đầu toàn là nàng, nàng ở bên thái tử một ngày ta cũng không nhịn được.”

“Ngày đó thấy nàng trúng tên, bổn vương suýt nữa thì…”

Sở Kinh Chu ngừng lại, không nói hết lời.

Chỉ hít sâu một hơi, sau đó vấp váp nói:

“Những sai lầm trước kia….bổn vương sửa là được.”

“Hôm khác ta sẽ dùng tam môi lục sính, rước nàng về làm phi, quyết sẽ không tặng nàng cho ai nữa.”

“Đêm đầu tiên ta bắt nàng quỳ một đêm, hôm nay ta sẽ quỳ trả lại, quỳ đến khi nàng yên tâm mới thôi.”

“Được không?”

Ta quả thật càng nghe càng đần thối ra.

Nhất thời không thể rõ tất cả những câu nói ấy.

Đến cùng là tiếng lòng của Sở Kinh Chu, hay là hắn thật sự nói ra miệng?

Sở Kinh Chu đột nhiên lại ôm ta chặt hơn.

“Ôn Hủ Hủ, được không, nàng đừng đi nữa.”

“Khi trước nàng cầu xin bổn vương mang nàng theo, bổn vương đã làm, đời này cũng không thể quay về được nữa.”

“Nếu sớm biết bổn vương có một ngày bị nàng nắm chặt trong tay thế này.”

“Lúc trước nên….”

Sở Kinh Chu không nói tiếp, mà buông ra ta, dùng một tay giữ lấy cằm ta.

Khoảnh khắc đôi môi hắn chạm môi ta, ta nghe hắn than vắn thở dài:

“Đời này bổn vương vẫn là thua trong tay nữ nhân.”

“Chậc.”

Ta bỗng cảm thấy.

Hình như không cần tiếng lòng, ta vẫn có thể nghe hiểu Sở Kinh Chu nghĩ gì rồi?

Hì hì.

(Hoàn)