Chương 4 - Hợp Pháp Và Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh rõ ràng nghẹn lời, yết hầu chuyển động.

Chỉ để lại một câu:“Em là vợ anh.”

Rồi xoay người bỏ đi.

6

Tôi đưa thằng nhóc làm thủ tục xong xuôi, liền đụng ngay Chu Lẫm đứng chờ ngoài cửa.

Anh đã thay đồ thường: áo đen, quần đen, dáng người cao thẳng, khí thế mạnh mẽ như cao tận 2m8.

“Tôi làm phiền cảnh sát Chu rồi, người tôi xin đưa về.”

Anh mặt lạnh tanh:“Luật sư Thẩm, thủ đoạn cao tay thật.”

Tôi cười giả lả:“Cảnh sát Chu, tôi chỉ làm đúng luật thôi.”

Lời chưa dứt, anh bất ngờ kéo lấy tay tôi.

Chưa kịp phân trần gì, đã bước dài kéo tôi đi.

Tôi ngỡ ngàng:“Anh… làm gì vậy?”

“Về nhà.”

Anh trầm giọng, bổ sung thêm:“Làm, đúng, luật.”

Vương Tiểu Khải đứng bên trố mắt:

“Này này! Thả luật sư của tôi ra! Anh dựa vào luật nào đấy? Tôi gọi công an đấy nhé!”

Chu Lẫm không quay đầu, lạnh lùng đáp:“Luật Hôn nhân.”

Anh lái xe im lặng suốt dọc đường.

Không gian chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Điện thoại tôi reo lên, là cuộc gọi từ Vương Tiểu Khải:

“Chị ơi! Chị kết hôn từ bao giờ vậy? Chị thật sự kết hôn rồi à?!”

Giọng cậu ta to vang cả xe, đầy kinh ngạc:

“Không phải… thế hôm nay em là gì? Một phần của kịch bản play vợ chồng các người à?”

“Không, chị tìm ông chồng gì mà lớn tuổi thế… nhiều tuổi mà…”

Đột nhiên xe thắng gấp.

Tôi suýt làm rớt điện thoại.

Chu Lẫm mặt tối sầm, tháo dây an toàn:

“Tôi đi mua chút đồ.”

Anh mở cửa xe xuống, lưng thẳng căng.

Tôi lập tức cầm điện thoại lên, hạ giọng:

“Im mồm đi. Sau này ít gây chuyện thôi, không thì phí luật sư gấp đôi đấy.”

Chu Lẫm vào cửa hàng tiện lợi bên đường, một lúc sau quay lại.

Anh mở cửa xe, đưa cho tôi một ly sữa nóng.

Tôi hơi bất ngờ, lúc đón lấy còn chạm phải ngón tay mát lạnh của anh.

“Tối nay anh mua gì vậy?” — tôi hỏi vu vơ.

Anh không trả lời, chỉ ném qua một chiếc hộp nhỏ.

Tôi cúi xuống nhìn.

Còn là size lớn.

Tôi lập tức im bặt, không dám ho he.

Cúi đầu uống sữa, tai bắt đầu nóng ran.

Xem ra… tối nay khó tránh được một trận “đấu pháp”.

7

Về đến nhà, chúng tôi một trước một sau thay giày ở cửa.

Bầu không khí vi diệu đến mức có thể vắt ra nước.

“Chu Lẫm, Vương Tiểu Khải chỉ là con của thân chủ em thôi, bình thường hay nghịch ngợm, em chẳng thân với nó đâu.”

Tôi mở lời phá tan sự im lặng.

Anh chỉ “ừm” một tiếng.

Không rõ cảm xúc.

Nhìn gương mặt nghiêng căng thẳng của anh,Tôi không nhịn được bật cười.

Người đàn ông này, lúc ghen nhìn thật đáng yêu.

Tôi bước lại gần một bước:“Hay là… cảnh sát Chu đang giận vì em đi cứu người mà anh bắt?”

“Dù gì em cũng làm đúng theo luật thôi mà.”

Thừa lúc anh không đề phòng, tôi nhón chân hôn nhẹ lên má anh một cái.

“Hay là… anh cũng hôn em một cái cho bớt giận nhé?”

Chu Lẫm lập tức cứng người.

Ngay giây sau, anh đè tôi vào tủ giày sau lưng, thân hình cao lớn bao trùm xuống.

Vừa định cúi đầu hôn—Thì hai đứa đồng thời, theo bản năng, quay sang nhìn điện thoại.

Không đổ chuông.

Cả hai đứa… phản xạ có điều kiện mất rồi.

Chu Lẫm cất giọng trầm khàn:

“Luật sư Thẩm…”

Giọng anh khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm đến dọa người:

“Vậy bây giờ… có phải đến lượt anh, thực hiện theo pháp luật rồi không?”

“Còn phải xem năng lực nghiệp vụ của cảnh sát Chu thế nào đã.”

Ánh mắt anh tối lại, cúi đầu chặn môi tôi lại.

Từ phòng khách… hôn một mạch đến phòng ngủ.

8

Chỉ là, vài phút sau…“Chu Lẫm… anh…”

M* kiếp, cao to thế để làm gì cơ chứ?

Tôi vừa gồng hết sức, hít sâu ổn định tinh thần:

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Kết quả anh lại lộ vẻ thất bại:“Kết… kết thúc rồi…”

Kết thúc rồi???

Tôi cảm thấy cả người sắp tan thành tro bụi…Trời cao ơi, cả đời tôi tích đức hành thiện, sao lại nhận kết cục thế này?

“Thẩm Niệm, anh…”

Chu Lẫm định nói lại thôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)