Chương 3 - Hợp Đồng Ly Hôn Đầy Nước Mắt
3
Mà tôi, đã xem tài khoản phụ của Tô Minh Tường, đương nhiên biết rõ ba ngày nay họ vẫn luôn ở bên nhau.
Dụ ý của Lâm Lục Dã, tôi không còn muốn đào sâu thêm nữa.
Siêu Tinh là tâm huyết của hai thế hệ nhà họ Thẩm, tôi sẽ không để bất cứ ai hủy hoại nó.
Tôi vào nhà vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm, dưới ánh đèn flash của giới truyền thông, bước lên sân khấu họp báo trong đôi giày cao gót.
Mẫu xe mà Siêu Tinh thiết kế lần này, mang tên “Tinh Diệu”.
Đó là cái tên do Lâm Lục Dã đặt, anh từng nói Thẩm Nam Tinh chính là ngôi sao sáng nhất trong lòng anh.
Khi đọc đến cái tên đó, tim tôi không tránh khỏi nhói đau một chút.
Nhưng gương mặt tôi không hề lộ chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh giới thiệu chiếc xe Tinh Diệu với mọi người.
Tôi thấy các phóng viên bên dưới gật gù tán thưởng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng đột nhiên, mọi người gần như đồng loạt rút điện thoại ra, rồi xúm lại thì thầm to nhỏ, bàn tán rôm rả.
Tôi cau mày, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì, quay đầu sang thì thấy sắc mặt Đồng Đồng tái mét.
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Ngay sau đó, một phóng viên đứng bật dậy, đưa micro đến sát miệng tôi:
“Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi cô có biết người đại diện của Siêu Tinh – cô Tô Minh Tường vừa tuyên bố giải trừ hợp đồng không?”
“Cô có biết rằng CEO của Siêu Tinh – ông Lâm Lục Dã, cũng vừa tuyên bố rời khỏi Siêu Tinh không?”
Sắc mặt tôi lập tức trắng bệch.
Phóng viên bên dưới ùa lên như ong vỡ tổ, ống kính thi nhau chĩa vào khuôn mặt tái nhợt của tôi.
Micro vây kín lấy tôi, tôi chỉ thấy môi họ mấp máy, nhưng chẳng nghe rõ một từ nào.
Đến khi ngã gục xuống, dường như tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Đồng Đồng.
Và tôi cũng cuối cùng đã hiểu, hóa ra đây chính là kế hoạch của Lâm Lục Dã.
Khi tỉnh lại, đập vào mắt tôi là trần nhà trắng xóa của bệnh viện.
Tống Chiêu Ninh đang ở bên cạnh tôi, ánh mắt tránh né, nhưng rồi cô ấy vẫn lấy hết can đảm nói:
“Nam Tinh… cậu mang thai rồi.”
Tôi ngẩn người, đưa tay ôm lấy bụng dưới của mình. Không biết nên nói là ông trời trêu ngươi, hay là ý trời an bài.
Nếu chỉ là một tuần trước, tôi hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc vì món quà quý giá mà Thượng Đế ban tặng.
Nhưng giờ đây… lại trở thành một củ khoai nóng bỏng tay.
Tôi im lặng rất lâu, tự tay rút kim truyền ra khỏi tay:
“Chuyện này để sau hẵng nói… trước hết đưa tôi về công ty.”
Khi tôi quay trở lại tòa nhà Siêu Tinh, mới phát hiện tình hình còn tồi tệ hơn tôi tưởng.
Lâm Lục Dã không chỉ rời đi một mình, mà còn mang theo cả đội ngũ R&D (nghiên cứu và phát triển).
Dưới sự cương quyết của tôi, Đồng Đồng cẩn trọng đưa điện thoại cho tôi,
trên mạng đã ngập tràn lời chỉ trích Siêu Tinh.
Tôi thấy bài đăng của tài khoản chính của Tô Minh Tường:
@TôMinhTườngLumi: Không ngờ một doanh nghiệp lớn như vậy lại làm giả dữ liệu.
Đây không phải sản phẩm bình thường, mà liên quan đến an toàn tính mạng con người.
Tuy tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé, nhưng cũng không thể tiếp tay cho kẻ xấu.
Mọi hậu quả do vi phạm hợp đồng, tôi xin tự mình gánh chịu.
Dù có bị phong sát, rút khỏi giới giải trí, tôi cũng không hối tiếc!
Lời lẽ chính nghĩa đầy khí phách của cô ta đã khiến dư luận bùng nổ:
【Chị gái tôi quá bản lĩnh, dám đối đầu trực diện với bên đối tác! Mẹ yên tâm sẽ không để chị rời giới đâu】
【Từ ghét chuyển sang làm fan, có trách nhiệm với fan, là người tốt】
【Đáng chết thật, Siêu Tinh các người không có lương tâm, làm giả khi chế tạo xe là giết người!】
【Các người xem buổi họp báo của Siêu Tinh chưa? Tôi đã nói rồi, phụ nữ mà còn đẹp như thế, thì hiểu gì về xe chứ?】
【Không thấy CEO Siêu Tinh đã tuyên bố rời đi rồi sao? Đến cả chồng cũng không chịu nổi, Thẩm Nam Tinh đúng là tội ác tày trời】
【Ngoài lề chút nhé, trong giới ai cũng biết Lâm Lục Dã chỉ là con chó của Siêu Tinh, gọi là CEO chẳng qua là công nhân cấp cao mà thôi】
Cùng lúc đó, một tin tức khác nhanh chóng leo lên hot search: Tập đoàn công nghệ Lam Hải vừa chính thức công bố kế hoạch phát triển xe năng lượng mới.
Tôi nhìn phần giới thiệu quen thuộc ấy, chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào,
đó rõ ràng là bản sao rẻ tiền của “Tinh Diệu”.
Phòng PR vừa dập máy, nuốt nước bọt khó nhọc: “Tìm ra rồi… Tổng giám đốc Lâm… cả đội ngũ bên anh ấy đều sang Lam Hải rồi.”
Tôi loạng choạng, phải bám lấy góc bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Nếu không nhờ cú điện thoại từ cửa hàng nội y, cho tôi vài ngày để điều tra, thì lúc này đối mặt với món “quà lớn” mà Lâm Lục Dã tặng, tôi sẽ chỉ có thể bất lực và sụp đổ.
Tôi gượng gạo gọi Tống Chiêu Ninh đến:
“Tổng hợp lại toàn bộ bằng chứng Lâm Lục Dã ngoại tình mà chúng ta thu thập được.”