Chương 6 - Hợp Đồng Ly Hôn Của Thiếu Tướng

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Lăng Xuyên nhìn cảnh tượng “cảm động” đó, vẫn ra lệnh cấp dưới điều tra toàn bộ vụ việc.

Rất nhanh, chứng cứ Chu Uyển tự biên tự diễn vụ bắt cóc được đặt ngay trước mặt anh ta.

Giang Lăng Xuyên trầm mặc thật lâu, rồi ra lệnh:

“Hủy toàn bộ chứng cứ. Ra ngoài công bố rằng cô ta đã cứu Tiểu Dã, đưa cô ta ra nước ngoài, mãi mãi không được quay lại.”

Trước tiếng khóc và lời níu kéo của Chu Uyển, anh ta lạnh giọng:

“Tôi chăm sóc cô chỉ để hoàn thành tâm nguyện của anh trai. Giữa tôi và cô chưa từng có tình cảm nam nữ.”

Sắc mặt Chu Uyển tái nhợt ngay tức khắc.

Nhưng lần này, cho dù cô ta có khóc đến thế nào, Giang Lăng Xuyên cũng không hề ngoảnh đầu lại nữa.

Chương 5

Còn tôi, đang ở tận Nepal, hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những chuyện ấy.

Tôi mở một trường dạy sinh tồn dưới chân dãy Himalaya, huấn luyện du khách cách sống sót trong điều kiện khắc nghiệt.

Ban ngày dẫn học viên leo băng, ban đêm ngồi bên đống lửa tự học tiếng Tạng và tiếng Nepal.

Ba năm sau, tôi nhận được thư mời từ UNESCO, mời tôi đảm nhiệm vai trò chuyên gia sinh tồn ngoài tự nhiên.

Cuộc hôn nhân đã qua giống như một trận tuyết lở, từ lâu đã bị chôn vùi dưới lớp băng cao tám nghìn mét.

Cho đến một ngày, máy bộ đàm trong căn cứ vang lên tín hiệu lạo xạo.

“Huấn luyện viên Dư, phía quân đội đặc biệt mời cô hỗ trợ huấn luyện đặc biệt trên cao nguyên, người liên lạc sẽ đến vào ngày mai.”

Tim tôi chợt siết lại: “Quân khu nào?”

“Tây Nam, do Thiếu tướng Giang Lăng Xuyên dẫn đầu.”

Choảng!

Cây búa băng trong tay tôi rơi đánh “đoàng” xuống đất.

Khi trực thăng hạ cánh, cơn gió cuốn lên tuyết mù che cả tầm nhìn.

Cửa khoang bật mở, Giang Lăng Xuyên nhảy xuống, đôi giày tác chiến nghiền nát lớp đất đóng băng.

Sáu năm rồi, đường viền quai hàm của anh vẫn sắc như băng, ngôi sao trên cầu vai lóa đến nhức mắt.

Sĩ quan tham mưu hồ hởi giới thiệu: “Đội trưởng Giang, đây chính là huấn luyện viên Dư nổi tiếng quốc tế!”

Rồi lại nháy mắt với tôi: “Huấn luyện viên Dư, thủ trưởng chúng tôi lần này là nhắm trúng cô mà đến đấy.”

Tôi chìa bàn tay chi chít vết tê buốt vì lạnh: “Ngưỡng mộ đã lâu, Thiếu tướng Giang.”

Anh ta lại nắm chặt lấy không buông, tôi cau mày rút tay về: “Thiếu tướng có ý gì vậy?”

Sĩ quan tham mưu liền vội vã xoa dịu: “Có vẻ Thiếu tướng cũng bị khí chất của huấn luyện viên Dư làm rung động rồi.”

Giang Lăng Xuyên khẽ nhếch khóe môi: “Đúng thế.”

Tối hôm đó, tôi ngồi cạnh anh ta, bình tĩnh giảng giải các kỹ thuật sinh tồn trong điều kiện cực hạn.

Gió lạnh và bão tuyết chẳng làm khó được tôi, còn Giang Lăng Xuyên khi tôi nói thì luôn nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt trầm lặng mà chuyên chú.

Điều đó khiến tim tôi hơi nhói lên.

Trong suốt năm năm hôn nhân trước kia, anh ta chưa từng lắng nghe tôi như vậy.

Những năm tháng bị giam cầm ấy, rốt cuộc vẫn là đã lỡ rồi.

Lúc chia tay, gió tuyết mỗi lúc một lớn, tôi quấn chặt khăn chuẩn bị lên xe, thì phía sau vang lên tiếng anh ta gọi:

“Dư Tri Duyên.”

Tôi đứng lại mà không quay đầu, anh ta lại hỏi:

“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Trong giọng nói thậm chí còn mang chút ấm ức.

“Nội dung cần giảng tôi đã nói xong rồi, không còn gì để nói nữa.” Tôi lạnh lùng đáp lại.

Anh ta lại đuổi theo, giọng hơi gấp:

“Năm xưa em lặng lẽ ly hôn, chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của Tiểu Dã sao? Sáu năm rồi, thằng bé giờ đã chín tuổi, em không nhớ con sao?”

Tôi xoay người, mỉm cười, tuyết bay phủ kín vai áo:

“Một đứa trẻ phớt lờ sự hy sinh của mẹ, có gì đáng để tôi nhớ? Bây giờ chắc nó cũng có mẹ mới rồi chứ?”

Giang Lăng Xuyên nhíu mày tiến lại gần, hiếm hoi dịu giọng: “Tiểu Dã còn nhỏ, nó chưa hiểu thế nào là yêu thương. Nó sẽ không có mẹ mới đâu, mẹ của nó mãi mãi chỉ là em.”

Tôi nhìn đường nét gương mặt nghiêm nghị, góc cạnh của anh ta, bỗng nhiên thấy nực cười.

Họ có thể nhớ rõ sinh nhật của Chu Uyển, có thể làm quà thủ công cho cô ta, thế thì làm sao có thể không hiểu yêu thương là gì?

Chỉ là… họ không yêu tôi mà thôi.

Trong gió tuyết, bóng hai người chúng tôi kéo dài dưới ánh đèn đường, những dây dưa giữa quá khứ và hiện tại mới chỉ vừa bắt đầu.

Chương 6

Tôi thong thả tựa vào xe quan sát Giang Lăng Xuyên, bất giác nghĩ: nếu tôi bây giờ vẫn là “phu nhân thiếu tướng” của anh ta, liệu anh ta có đứng trước mặt tôi, bình tĩnh nói nhiều lời như hôm nay không?

Tôi lắc đầu, bật cười tự giễu.

Giang Lăng Xuyên nhíu mày khó hiểu: “Em cười gì vậy?”

Tôi chẳng hề ngại ánh mắt của anh ta, nụ cười buông thả ngạo nghễ pha lẫn châm chọc: “Nghe chuyện buồn cười chẳng lẽ không nên cười sao? Giang Lăng Xuyên, dù chúng ta có ly hôn hay chưa, cũng chẳng còn gì để ôn chuyện nữa. Anh hiểu tôi chẳng được bao nhiêu, còn tôi thì chẳng hứng thú nhớ lại quá khứ liên quan đến anh.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)