Chương 9 - Hợp Đồng Cuộc Đời
Nhìn bóng lưng anh ta lủi thủi bỏ đi, lòng tôi khoan khoái không tả nổi:
“Chiều nay tôi mời trà sữa, ai cũng có phần!”
Từ sau hôm đó, tôi không còn gặp lại Tần Uy nữa.
Mẹ tôi có quen vài người sống trong khu nhà của họ.
Thi thoảng đánh mạt chược lại nghe kể vài chuyện “quái gở” về nhà họ Tần.
Sau khi tôi trả lại 900 ngàn sính lễ, em gái Tần Uy – Tần Linh – bắt đầu nhắm vào số tiền này.
Cô ta nhất quyết đòi ra nước ngoài du học, sống chết không buông.
Nhưng đó là “của hồi môn” tương lai của Tần Uy, cả nhà đều không đồng ý đưa cho cô ta.
Vậy là Tần Linh khóc lóc, ăn vạ, dọa tự tử, cuối cùng… chờ đến lúc Tần Uy ngủ say, lén chuyển hết số tiền đó.
Cô ta thậm chí còn biết cách xóa lịch sử giao dịch và thông báo tin nhắn từ ngân hàng.
Vậy làm sao mà lộ ra?
Tần Uy lại giở trò cũ: đi xem mắt, hứa hẹn đưa 900 ngàn sính lễ.
Còn hứa mua nhà trước hôn nhân, chỉ đứng tên cô gái.
Kết quả là hai bên đã ký hợp đồng đặt cọc tại phòng giao dịch bất động sản.
Đến lúc quẹt thẻ thanh toán thì không thể thanh toán được.
Kiểm tra số dư – tài khoản trống trơn, không còn lấy một xu.
Tìm hiểu ra thì mới biết Tần Linh đã chuyển toàn bộ tiền cho bạn trai quen qua mạng.
Một “soái ca giàu có” dụ cô ta đầu tư – và đó là một vụ lừa đảo kiểu “chăn nuôi – giết thịt”.
Sau khi báo công an, không đòi lại được đồng nào.
Cục công an còn treo băng rôn đỏ khắp khu chung cư:
[Cư dân tầng X, tòa X – Tần XX bị lừa đảo qua mạng, tổn thất 1,8 triệu tệ]
Thiếu điều là in cả số CMND lên.
Nghe nói, khoản 900 ngàn đó là do nhà họ Tần mang sổ đỏ đi thế chấp vay ra.
Ban đầu, họ chỉ định làm trò qua cầu rút ván”, dùng tiền vay tạm để lừa bên gái thanh toán tiền cọc mua nhà.
Chờ ngân hàng giải ngân xong khoản vay, họ định sẽ hoàn lại 900 ngàn.
Dù gì thì lãi suất cho khoản tiền đó cũng không hề thấp.
Không ngờ nhà thì chưa lừa được,
mà giờ ngay cả tiền gốc cũng mất sạch.
Chưa hết, Tần Linh còn đi vay khắp tất cả các nền tảng tín dụng online, mượn thêm 900 ngàn nữa.
Mà lãi suất ở mấy chỗ đó thì… cao đến mức kinh hoàng.
Lương của Tần Uy thậm chí không đủ để trả tiền lãi.
Cuối cùng, họ buộc phải bán nhà để trả nợ.
Vì hai ông bà già đã quen sống ở khu này, họ đành phải thuê một căn hộ nhỏ ở khu dân cư kế bên.
Bố mẹ Tần đã nghỉ việc từ lâu, Tần Linh thì giống y như kiếp trước: lười biếng, chỉ ăn rồi nằm.
Ở kiếp này, cô ta còn không đi du học, trực tiếp “nằm nhà” luôn.
Cả nhà sống dựa vào một mình Tần Uy làm việc nuôi.
Không bao lâu sau, cô gái mà anh ta xem mắt cũng nổi đóa.
Cô ta đem chiêu “dùng nhà 0 đồng cọc làm sính lễ” của anh ta đăng lên mạng.
Chỉ sau một đêm, chuyện lan truyền khắp nơi, bùng nổ toàn mạng.
Có tin đồn nói rằng vì anh ta bước chân trái vào công ty nên bị đuổi việc.
Thật hư ra sao không ai biết.
Nhưng sự thật là… anh ta đã chết trên mạng.
Đúng là: việc tốt thì chẳng ai biết việc xấu truyền khắp thiên hạ.
Đừng nói là xem mắt, ngay cả xin việc bây giờ chắc cũng khó mà xin nổi.
Thời gian trôi qua thêm một đoạn nữa.
Mẹ tôi kể: bà thường thấy bố mẹ Tần đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, lang thang trong khu tôi ở để nhặt bìa giấy và chai nhựa.
Một lần tôi đi đổ rác, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Giữa mùa đông giá lạnh, họ co ro run rẩy, lưng còng rạp xuống, lom khom bới rác tìm những thứ bán được.
Tôi xách túi rác đến gần khu nhà chứa rác thải.
“Đưa cho tôi là được rồi.” – Mẹ Tần chủ động chìa tay ra nhận.
Bà ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt, cúi đầu bối rối:
“Gia Gia…”
Khóe miệng bà méo xệch, nét mặt cứng đờ.
Tôi giật mình:
“Mặt bác bị sao thế?”
Bà lúng túng lấy tay che mặt:
“Bị liệt mặt rồi.”
“Không đi bệnh viện sao?”
“Không có tiền…”
Nhìn họ trong cảnh này, tôi cũng không khỏi xót xa.
Kiếp trước, họ từng lấy thân phận là bố mẹ chồng để quát tháo, sai khiến tôi suốt ngày.
Tần Uy thì liên tục đi công tác, chẳng bao giờ có mặt ở nhà…
Chỉ cần họ hơi mệt một chút là bắt tôi phải đưa đi viện.
“Tần Uy đâu?” – tôi hỏi.
“Đừng nhắc đến nó với tôi!” – bố Tần giận đến mức ném luôn chai nước suối đang cầm.
Chai nước lăn lông lốc ra xa, ông ta lại cà nhắc chạy đi nhặt về.
Mẹ Tần lau nước mắt:
“Vài hôm trước chú con bị ngã.