Chương 7 - Hộp Bao Cao Su Bí Ẩn
Trước khi có chuyện, nhóm chat gia đình mấy chục người sôi nổi không ngớt:
“Thăng An đừng sợ, cả nhà luôn ở sau lưng con!”
“Chắc chắn là con đàn bà kia giở trò, chúng ta ủng hộ con!”
Còn bây giờ thì sao?
Tin cảnh sát đến bắt người vừa truyền ra, nhóm chat im như tờ.
Đầu tiên là mấy ông anh họ âm thầm rút khỏi nhóm.
Rồi đến lượt các cô các bác, từng người một biến mất.
Nhóm chat từng sôi nổi mấy trăm tin, giờ yên lặng như nghĩa địa.
Trượt màn hình lên, chỉ còn ba cái ảnh đại diện trơ trọi:
Cha Trịnh, Trịnh Thăng An, và Sở Nặc Ngôn.
Đêm khuya, cha Trịnh gọi cho tôi, giọng già đi cả chục tuổi.
Không còn vẻ nghiêm nghị ra lệnh tôi phải “sống hòa thuận”, mà gần như mang theo sự cầu khẩn:
“Tiểu Minh à, có thể nói giúp nó một tiếng được không?
Dù gì con với Thăng An cũng từng có tình cảm, giờ chỉ còn con mới cứu được nó.”
Tôi chẳng đợi ông ta nói hết, liền cúp máy.
Tình cảm?
Giữa chúng tôi bây giờ — chỉ còn án tình để bàn thôi!
Ngoài trời mưa rơi tí tách lên khung cửa sổ.
Tôi chợt nhớ lại ánh mắt cuối cùng Trịnh Thăng An nhìn về phía tôi khi bị đưa lên xe cảnh sát.
Ánh mắt ấy rất phức tạp — tuyệt vọng, oán hận, và cả một tia mơ hồ không dám tin.
Anh ta có lẽ chưa từng nghĩ rằng, những người thân thiết nhất với mình… tan rã còn nhanh hơn cơn gió thoảng.
Chiều cuối tuần, tôi cuộn mình trên sofa ở căn hộ mới, ánh nắng chiếu vào ấm áp dễ chịu.
Điện thoại rung lên — là ảnh do cô bạn thân gửi đến.
Cô ấy vừa mở một tiệm bánh ngọt đang hot trên mạng, hỏi tôi:
“Bánh chủ đạo bán chạy lắm, tớ mang cho cậu một phần nhé?”
Tôi mỉm cười nhắn lại: “Được chứ ~” kèm một icon ôm.
Cùng lúc đó, tin nhắn từ luật sư bật ra, gọn gàng rõ ràng:
“Vụ Trịnh Thăng An sẽ xét xử vào thứ Tư tuần sau, chứng cứ đầy đủ, dự đoán khởi điểm từ 3 năm.”
Tôi nhìn lướt qua nhắn lại một câu: “Vất vả rồi.”
Rồi tắt khung hội thoại.
Ngoài cửa sổ, chiếc xe mới tôi vừa mua đậu yên lặng.
Cuộc sống bình lặng như ly nước ấm — đơn giản mà dễ chịu.
Cùng lúc đó, trong khu chung cư cũ ở đầu bên kia thành phố, lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Sở Nặc Ngôn ôm cái bụng bầu, gào vào điện thoại:
“Tại sao lại trừ tiền nữa?! Hiệu suất tháng này sao thấp như vậy?!”
Đầu dây bên kia, giọng của nhân viên tổng đài vang lên lạnh nhạt, máy móc:
“Cô nhiều lần đi trễ về sớm, theo quy định bị trừ lương.”
Cô ta tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất, màn hình vỡ tan như mạng nhện.
Đây là công việc văn phòng cô ta vất vả lắm mới tìm được, lương tháng 1500.
Mỗi tháng chỉ riêng chi tiêu cho đứa bé trong bụng đã mất cả nghìn.
Cô ta sắp không giữ được công việc này nữa.
Cuộc sống với Sở Nặc Ngôn giờ đây giống như đầm lầy — đau đớn, lún càng lún sâu.
Còn tại trại tạm giam, Trịnh Thăng An nhìn qua cửa kính phòng thăm gặp, năn nỉ cha mình:
“Bố! Bố tìm cách đi, con không thể ở đây được!
Sở Nặc Ngôn nó không thèm quan tâm con đâu!”
Cha Trịnh, tóc bạc trắng, chỉ mệt mỏi xua tay:
“Tìm ai? Mấy người nhà mình, giờ gọi cũng chẳng bắt máy, tránh mặt bọn ta như tránh dịch.”
Ông đặt xuống một ít tiền sinh hoạt nhăn nhúm, lặng lẽ rời đi.
Bóng lưng còng hơn cả lúc đến.
Sở Nặc Ngôn vuốt chiếc điện thoại màn hình vỡ nát, nhìn tờ giấy báo tiền thuê nhà sắp đến hạn.
Một cơn đau bất chợt siết chặt bụng cô ta.
Cô ta nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, và lần đầu tiên, thực sự hiểu được —
Thứ mà cô ta dùng hết sức giành giật…
Chỉ là một cái vỏ rỗng bị vét sạch, và một đống hỗn độn không có điểm kết thúc.
Tôi đang xúc một muỗng bánh ngọt tinh xảo mà cô bạn thân mang tới, vừa lật xem tài liệu của bệnh viện cha tôi.
“Viện trưởng.”
Trợ lý đẩy cửa bước vào.
“Có một thanh niên đến ứng tuyển, muốn thử sức với vị trí mà Trịnh Thăng An để trống.”
“Tôi biết rồi, bảo cậu ta vào đi.”
Tôi đặt muỗng xuống.
Chàng trai bước vào mặc áo sơ mi sạch sẽ, ánh mắt trong sáng, mang theo chút hồi hộp nhưng dáng đứng rất thẳng.
Tôi không nhìn sơ yếu lý lịch, chỉ hỏi một câu:
“Giả sử, trong viện có một ca bệnh nguy kịch đang được phẫu thuật, cần gấp một loại tài nguyên y tế hiếm.
Mà đúng lúc đó, cha mẹ hoặc người yêu của cậu cũng cần chính loại tài nguyên đó để duy trì sự sống.
Cậu sẽ làm gì?”
Cậu ta khựng lại một lúc, rõ ràng không ngờ câu hỏi phỏng vấn lại như thế.
Cúi đầu suy nghĩ khoảng mười mấy giây, rồi ngẩng lên, ánh mắt kiên định không né tránh.
“Viện trưởng, tôi sẽ cầu xin bác sĩ, cố gắng hết sức tìm kiếm bất cứ nguồn thay thế nào khác, để tranh thủ thêm thời gian cho người thân tôi.”
Cậu nói không nhanh, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.
“Nhưng phần tài nguyên trong phòng mổ kia, là cơ hội sống duy nhất cho bệnh nhân lúc đó.
Ngay từ đầu, nó vốn không thuộc về người thân tôi.”
“Đó là quy định của bệnh viện, cũng là… lương tâm cơ bản của một người làm bác sĩ.”
Phòng làm việc lặng như tờ.
Tôi nhìn cậu ta, bỗng bật cười.
Tôi cầm bút, ký tên lên hồ sơ của cậu rồi đưa trả lại.
“Thứ hai tuần sau đến làm thủ tục nhé. Vị trí đó là của cậu.”
Chàng trai thoáng sửng sốt, sau đó nụ cười rạng rỡ bừng lên, cúi người thật sâu:
“Cảm ơn viện trưởng! Em nhất định sẽ làm thật tốt!”
Cậu đi khỏi, tôi lại cầm lấy chiếc muỗng nhỏ.
Bánh tan trong miệng, ngọt dịu mà không ngấy.
Nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vừa đủ, vườn hoa dưới sân — cây non mới trồng đã nhú lên những chồi xanh mơn mởn.
Nghĩ lại năm xưa, khi Trịnh Thăng An vào viện, cũng đứng trong căn phòng này.
Nhưng anh ta xem bệnh viện như kho riêng của mình, cần gì lấy nấy, chẳng màng đến sự sống của bệnh nhân khác.
Còn chàng trai vừa rồi, cậu ấy hiểu đâu là hy vọng của người khác, đâu là lương tâm tối thiểu của một người thầy thuốc.
Tiếng muỗng chạm vào thành chén vang lên một tiếng keng giòn tan.
Bầu trời bệnh viện — cuối cùng cũng hoàn toàn sáng rõ.