Chương 1 - Hồng Trần Cung Sâu
1
Cha ta là một con bạc, để trả nợ mà bán ta với giá mười lạng bạc vào cung sâu.
Mụ quản sự thấy ta không có tiền đút lót, liền tiện tay chỉ định ta vào Cục Giặt.
Giữa trời đông giá rét, không đến ba ngày, tay ta đã đầy những vết thương do lạnh cóng.
Các dì trong Cục Giặt thấy ta giặt đồ chậm chạp, liền dùng roi trúc thẳng tay quất vào lưng gầy yếu của ta, khiến ta đ,au đớn kêu gào.
“Dì Tô, không phải nô tỳ muốn lười biếng, mà nước giếng này nô tỳ thực sự không chịu nổi…” Ta cắn răng chịu đựng, run rẩy nói.
Dì Tô nhổ một bãi nước bọt, roi trong tay quất thẳng vào ngón tay ta.
“Phì, con nha đầu ch,et tiệt này, còn dám ngụy biện, xem ta không đánh ch,et ngươi thì thôi!”
Thấy ta ngã nhào xuống đất, bà ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
“Người khác giặt được, sao chỉ mình ngươi không giặt được? Một nô tỳ hèn mọn ở Cục Giặt, lại muốn trèo cành cao hóa phượng hoàng sao?”
Các cung nữ xung quanh cười rộ lên, bắt chước giọng điệu trêu chọc:
“Dì Tô, đừng làm hỏng nước da của nàng ta, kẻo hoàng thượng thấy được lại ban tội xuống thì chúng ta thành kẻ phá hoại nhân duyên!”
Dì Tô nghe vậy, khinh bỉ đá ta một cái, như chợt nghĩ ra điều gì, cười gian một tiếng rồi lại dùng roi quất mạnh vào chân ta.
Áo vải thô của cung nữ cực mỏng, chắc hẳn do Nội Vụ phủ ăn chặn khoản tiền này.
Roi quất xuống, khiến y phục ta rách nát.
Ta vội vàng che lại, nhưng lại bị người bên cạnh xé toang ra.
“Ồ, che cái gì mà che. Để mọi người xem nào, phải xinh đẹp đến thế nào mới vào được mắt hoàng đế, ha ha ha ha ha…”
Kẻ nói là Thanh La, trước kia là một tiểu đáp ứng vì mạo phạm thái hậu mà bị phạt tới Cục Giặt.
Chỉ vì hôm đó có một bà già từng hầu hạ tiên hoàng hậu buột miệng nói: “Nha đầu này sau này e rằng sẽ có tạo hóa lớn,” mà ghi hận ta.
Cả Cục Giặt dưới sự chỉ đạo của Thanh La và dì Tô đều bài xích ta, ngay cả nước nóng để giặt đồ mùa đông cũng viện cớ tiết kiệm củi mà chỉ riêng ta không được phần.
Đến khi y phục ta rách bươm, dì Tô mới hừ lạnh một tiếng, dẫn mọi người quay về phòng.
Trước khi đi, Thanh La tạt nước bẩn lên người ta, đá ta một cái và cười khinh bỉ:
“Dì Tô bảo ngươi làm xong việc thì ra ngoài quỳ để nhớ lâu nhé!”
Ta run rẩy bò trên mặt đất, nước lạnh thấm ướt toàn thân.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến ta run lên bần bật và ngất đi.
2
Đợi ta tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối, cung đạo đã được thắp lên những chiếc đèn lồng đỏ.
Ta lạnh đến tê cứng, toàn thân rách rưới, thấp thoáng lộ ra làn da bầm tím.
Bên ngoài Cục Giặt có một cái giếng hoang, mỗi năm đều có cung nữ bị ch,et đuối ở đó.
Ta run rẩy bước về hướng ấy…
“Xin ngài đừng gi,et ta, ta xin ngài. Không liên quan gì đến ta, oán có đầu, nợ có chủ…”
Nghe tiếng kêu th,ảm thiết bất ngờ vang lên, ta rụt rè núp sau một gốc cây.
Giọng nói này… là từ lãnh cung sao?!
Nhìn theo âm thanh phát ra, không lâu sau lãnh cung bốc lên một trận lửa lớn.
Một nam nhân mặc đồ thái giám đối diện ánh lửa, nhàn nhã nhận khăn từ người bên cạnh, lau đi m,áu trên mũi d,ao.
Hắn quay đầu lại, một đôi mắt phượng khẽ nheo và chạm vào ánh mắt của ta.
Vòng eo nhỏ nhắn được bộ đồ đỏ thêu rồng ôm sát, hóa ra là một nhan sắc tuấn mỹ, chỉ đôi mắt như rót đầy độc dược.
Ta che miệng, trốn kỹ sau cây. Là Kỷ Từ.
Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng, nổi danh trong cung vì lòng dạ hiểm độc, tính tình thất thường.
Bước chân hắn đạp lên lá khô vang lên tiếng sàn sạt, Kỷ Từ vui vẻ khe khẽ ngâm nga.
“Bắt được rồi.” Hắn cười nhạt, lơ đãng nói.
Ta giật mình tỉnh lại, run rẩy ngoái đầu nhìn.
Ánh lửa giao hòa với ánh trăng, khiến cảnh trước mắt trở nên không thật.
Kỷ Từ mỉm cười giơ con d,ao bạc, ánh mắt như rắn độc dõi theo con mồi.
Hắn muốn gi,et ta để diệt khẩu!
Ngay trước khi lưỡi d,ao hắn c,ắt đứt cổ họng ta, ta quỳ phịch xuống chân hắn.
“Kỷ công công, xin ngài thương xót…”
Ta nhìn mũi giày dính m,áu của hắn, run giọng cầu xin.
Kỷ Từ cầm dao dừng lại, từ tốn dùng mũi dao nâng cằm ta lên.
“Đồ đáng thương.” Hắn chơi đùa giễu cợt.
“Đã nhìn thấy rồi, thì không thể để ngươi sống sót.”
Lưỡi dao lướt qua cằm ta, Kỷ Từ nhẹ nhàng lau đi vết m,áu.
“Nhưng mà, thẻ bài của ta lại rơi vào đám lửa kia. Ngươi vào lấy ra cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi, thế nào?”
Nói xong, hắn tự cười một mình.
Một lát sau, ta từ trong biển lửa bước ra, đi thẳng đến trước mặt hắn, trong tay chặt chẽ cầm lấy chiếc thẻ bài bằng ngọc.
Kỷ Từ để ta quỳ xuống, tự tay gắn lại thẻ bài vào thắt lưng mình.
Hắn thoáng kinh ngạc, đôi mắt thoáng chuyển động nhưng rồi lại bị ánh lửa che lấp.
Kỷ Từ dùng khăn đã dính m,áu lau sạch khuôn mặt ta, ta thuận thế cọ cọ tay mình lên tay hắn.
Cảm nhận được hành động của ta, hắn nhếch môi, đánh giá ta. Thấy ta mặc bộ đồ rách rưới, hắn khoác áo choàng lên người ta.
“Ngươi ở cung nào? Tên gì?” Hắn đỡ ta dậy, lười nhác hỏi.
“Cục Giặt, Đông Hỉ.” Nghe ta trả lời, hắn lại sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của ta.
“Tiểu Lễ Tử, đi một chuyến, tự mình đưa nàng ta về.”
Kỷ Từ quay sang kẻ đưa khăn cho mình, người nọ vội vàng nhận lệnh, gọi hắn là cha nuôi.
Hắn kéo ta lại, ghé sát tai ta nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Đông Hỉ, có biết gi,et người không?”
Ta lắc đầu, bên cạnh hắn, nụ cười càng sâu thêm.
“Ngươi chỉ cần đặt dao lên cổ kẻ khác, nhẹ nhàng c,ắt một cái… m,áu sẽ trào ra…”
Nghe giọng nói âm u của hắn, ta rùng mình.
Thấy ta sợ hãi, hắn kéo dài âm cuối, rồi lại quay về bộ dạng lười nhác quen thuộc.
Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt Kỷ Từ ánh lên sắc đỏ, nụ cười nửa như chế nhạo nửa như thưởng thức khiến ngũ quan vốn đã tinh xảo càng thêm yêu mị.
Giọng nói đặc biệt của thái giám, từng chút từng chút khắc sâu vào lòng ta.
“Đã theo ta, đừng để người ngoài ức hiếp. Một kẻ ức hiếp ngươi, ngươi gi,et một. Hai kẻ ức hiếp ngươi, ngươi gi,et cả đôi.”
Dứt lời, vị thái giám lòng dạ khó lường này dùng dao khẽ lướt qua cổ ta. Thấy ta không sợ, hắn tỏ vẻ chán nản, vứt con dao vào lòng ta.
“Thưởng cho ngươi.”
3
Dì Tô vốn rất biết nhìn sắc mặt người, thấy Tiểu Lễ Tử đích thân đưa ta về, liền im lặng cho ta vào.
Hôm sau, quả nhiên bà ta không còn khắt khe với ta, giọng điệu cũng khách khí hơn vài phần.
“Ồ, mau cho các tỷ muội xem nào. Ngươi là được thái giám lớn nào để mắt rồi? Cái bộ dạng hồ ly tinh này chúng ta học không được đâu, ha ha ha ha.”
Thanh La vừa thấy ta đã mỉa mai, xung quanh vang lên tiếng cười chế giễu.
Ta làm như không nghe thấy, chỉ tập trung giặt đồ.
Nàng ta bực mình, hừ một tiếng, vừa quan sát ta vừa thì thầm bàn tán với đám bạn của mình.
Dì Tô liếc Thanh La không đồng tình, thấy ta thần sắc bình thường, thở phào một cái rồi trầm giọng nói:
“Tất cả im lặng cho ta.”
Nói xong, bà ta hừ một tiếng, quay về phòng.
“Con hồ ly, ta cho ngươi mặt mũi rồi sao?”
Thanh La thấy ta không để ý nàng ta, lại bị dì Tô lườm, đợi bà ta đi rồi liền túm lấy cổ áo ta.
Chưa để nàng ta hành động, ta đã giáng một bạt tai vào mặt nàng ta.
Nàng ta không tin nổi, ôm mặt run rẩy, môi mấp máy hồi lâu cũng không thốt nên lời.
“Con tiện tỳ, a a a a a, ta phải gi,et ngươi!”
Thanh La nổi giận đùng đùng, gào thét lao về phía ta.
Ta chậm rãi nở một nụ cười, nhặt bộ đồ ướt dưới đất lên, siết chặt cổ nàng ta.
“Dừng tay! Hiểu quy củ không? Đánh nàng ta!”
Tiếng quát the thé vang lên, cắt ngang hành động của ta.
Ta buông tay, Thanh La gục xuống đất, sợ hãi thở hổn hển.
Đại thái giám Vương Quý Phúc đứng ngoài cửa Cục Giặt, mặt mày khó coi, ánh mắt đầy chán ghét. Ta im lặng quan sát ông ta.
Vương Quý Phúc, cánh tay trái của hoàng thượng.
Nghe đồn… là kẻ thù của Kỷ Từ.
Dì Tô nghe tiếng ồn ào, vội vàng bước ra, mặt mày nịnh nọt giải thích:
“Vương công công, ngài xem, chỉ một chút lơ là mà hai đứa nha đầu mới tới này…”
Chưa kịp nói hết, Vương Quý Phúc đã sốt ruột hừ lạnh một tiếng, định sai người kéo chúng ta đi xử lý thì tiểu thái giám bên cạnh ông ta rón rén nhắc nhở:
“Cha nuôi, hôm nay hoàng hậu tổ chức lễ Phổ Độ, không cho phép thấy m,áu.”
Đại thái giám tức giận tát tiểu thái giám một cái, như thể hổ thẹn mà giận dữ quát:
“Còn phải để ngươi nhắc ta sao!”
Thanh La lập tức dâng bạc, Vương Quý Phúc cầm lên lắc lắc, hài lòng cười nói:
“Đem con này phạt quỳ bên ngoài đi.”
4
Ta lặng lẽ quỳ trên cung đạo trước Cục Giặt, các cung nữ thái giám qua lại đều cúi đầu bước nhanh.
Vương Quý Phúc quở trách xong, phủi tay rời đi cùng tiểu thái giám bên cạnh, dường như vẫn còn giận, còn đá mạnh vào cánh cửa mục nát của Cục Giặt.
Trong cung này, quả thực bạc là thứ hữu dụng nhất, mạng người còn không đáng giá bằng vật dụng.
Từ xa vang lên tiếng bước chân, ta len lén ngẩng đầu liếc qua.
Kỷ Từ cầm thánh chỉ, theo sau là một đám thái giám ôm những đồ vật vàng bạc, cung kính đi sát sau lưng hắn.
Rõ ràng Vương Quý Phúc sáng nay bị mất mặt trước hoàng thượng, đấu không lại Kỷ Từ, giờ lấy ta trút giận.
Kỷ Từ tình cờ nhìn về phía ta khi ngang qua. Hôm nay hắn ăn mặc càng đẹp hơn, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng như yêu quái hút hồn người trong các câu chuyện cổ tích.
Ta dõi theo hắn vào Chung Cổ Tư, có vẻ hôm nay lại có một cung nữ được phong làm chủ tử rồi.
Hoàng đế nhà Chu nổi tiếng háo sắc, trong cung đầy rẫy các đáp ứng và cung nhân.
Ta cố tình gây ra chuyện này, không biết Kỷ Từ có thể thương xót mà điều ta ra khỏi Cục Giặt không.
Kỷ Từ tìm đến ta khi trời đã tối mịt. Hắn nhìn xuống ta, lạnh lùng cất lời:
“Phạt quỳ mà cũng thất thần? Ngươi có mấy cái đầu để chịu rơi đây?”