Chương 8 - Hồng Hoa Đẫm Máu
Nhưng khi nhìn kế mẫu đang khóc như hoa lê đái vũ, ông vẫn hạ quyết tâm:
“Sau khi muội muội ngươi tỉnh lại thì vẫn luôn khóc, ngươi quỳ ở đây đi, khi nào biết sai ở đâu rồi thì đứng dậy.”
Ta không nói gì, úi đầu như chim cút.
Quỳ một chút cũng chẳng là gì, điều khiến ta lo lắng nhất lúc này chính là kế mẫu.
Bà ta đã xử lý ma ma được mời đến dạy Bích Loa từ lâu, nay Bích Loa lại ch, bà ta nhất định không thể yên giấc, lúc nào cũng sống trong sự sợ hãi.
Trong nửa khắc Vương Nhứ Âm bất tỉnh, ta có kêu Bích Loa làm gì đâu.
Nàng ta thậm chí còn không dám gọi người đến xem.
Dù cho có kín miệng đến mấy, động đến nữ nhi của mình, bà ta cũng không dám mạo hiểm.
Nghĩ tới đây, khóe miệng ta chậm rãi cong lên.
Mùa đông nói đến là đến, trong đêm bị phạt quỳ, trời đổ tuyết.
Triệu bà bà buổi chiều có đến đây, lần này trở lại, bà mang theo lò sưởi và chậu than đến.
Suốt ba ngày, Vương Nhứ Âm đã vui vẻ trở lại, cả nhà đều đã quên mất ta vẫn còn quỳ ở đây.
Khi phụ thân nhớ tới ta, sắc mặt ông đã khá hơn rất nhiều.
“Chỉ cần xin tha thôi mà, tính tình của con vẫn không tốt hơn tí nào.”
Ta không thể đứng dậy được nữa, bèn gọi hai bà tử đến đỡ ta dậy, gắng gượng ngồi trong thư phòng của phụ thân.
Trời lạnh thì cũng không lạnh lắm, ta đã quá quen với những ngày như thế này ở kiếp trước rồi.
Chỉ là khi trở về thì đầu gối cần được chăm sóc một thời gian.
Ta bưng tách trà nóng uống một ngụm, rồi thở ra một hơi khí lạnh.
“Phụ thân, người hẳn cũng biết muội muội yêu thích thế tử từ lâu rồi nhỉ? Mỗi khi có yến tiệc, hai người bọn họ luôn phải gặp nhau.”
“Nói nhảm gì thế! Ta thấy con quỳ còn chưa đủ đâu, tỷ muội trong nhà, đều đã sắp xếp xong cả rồi.”
Ta không phản bác mà giao đống đồ dày đặc trên tay ra.
“Phụ thân không tò mò, tại sao nha hoàn của con có thể bị độc ch trong viện của muội muội sao?”
Muội muội yêu mến Tiết thế tử, cầu mà không được, nên mua chuộc nha hoàn hạ độc con.
May mắn nữ nhi lanh lợi, bằng không, người phải ch, chính là đại khuê nữ của người.”
Khi người hầu ra ngoài mua đồ, đơn thuốc của hiệu thuốc, còn có lời khai của nha hoàn, tất cả đều ở trên đó.
Người phụ thân tốt của ta chỉ liếc nhìn một cái, cả cuộn đồ đã rơi xuống chậu than, bốc lên một làn khói.
Ta bịt mũi, ho khan hai tiếng.
“Phụ thân đừng sợ, nữ nhi đến đây không phải cáo trạng hay gì đâu.”
“Tiết gia ít người, mấy đời làm quan, không dính líu đến tranh đấu chính trị, tuy rằng mấy năm nay có phần sa sút, nhưng suy cho cùng vẫn là một mối hôn sự tốt.”
“Nhưng chính vì không dính líu đến tranh đấu chính trị, hắn có thể giúp được bao nhiêu cho phụ thân chứ?”