Chương 5 - Hôn Ước Từ Bé Hay Trò Đùa Của Số Phận
15
Lục Lâm không hề phủ nhận.
Tối hôm đó, anh ta chỉ nói ba chữ:
“Anh xin lỗi.”
Sáng hôm sau, tôi kéo va li xuống tầng.
Cố Tây đã đứng chờ sẵn trước cửa chung cư.
“A Uyên, để anh giúp em.”
Anh ta nhanh chóng bước lên.
“Cùng anh về Bắc Kinh đi.”
“Chúng ta kết hôn.”
“Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ phía sau.
Lục Lâm thở hổn hển chạy đến, đứng lại trước mặt tôi.
“A Uyên…”
Ánh mắt anh ta tràn đầy đau đớn, nhưng lại do dự không nói nên lời.
Cố Tây bước lên chắn trước mặt tôi.
“Lục Lâm.”
“Năm đó chính anh đã gây ra cái chết của chú.”
“A Uyên vì quá sốc mà mất đi đoạn ký ức đó.”
“Anh còn nhớ lời anh đã hứa với tôi không?”
Cố Tây tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén.
“Anh từng nói…”
“Anh không xứng đáng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
“Anh sẽ mãi mãi không xuất hiện trong cuộc đời cô ấy.”
Lục Lâm cúi đầu, không phản bác.
Cố Tây quay lại nhìn tôi.
“A Uyên, đi thôi.”
Anh ta vươn tay cầm lấy va li của tôi.
Tôi không buông.
“A Uyên?”
Anh ta gọi tôi một lần nữa.
“Cố Tây.”
Tôi lên tiếng.
“Tôi muốn ở một mình.”
“Bây giờ tôi không muốn gặp bất kỳ ai.”
“Dù là anh… hay Lục Lâm.”
Về đến nhà, mẹ tôi vừa đi du lịch về.
“Về rồi à? Bao giờ phát kẹo cưới đây?”
Bà trêu chọc.
Tôi hít sâu một hơi.
“Mẹ.”
“Mẹ có biết, năm đó…”
“Tai nạn pháo hoa của ba… là do Lục Lâm không?”
Mẹ tôi sững người.
“Mẹ biết chuyện từ trước sao?”
Mẹ tôi khẽ thở dài.
“Là con bé đó nói với con à?”
Tôi lắc đầu.
“Là Cố Tây nói.”
Mẹ im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ giọng:
“A Uyên, có những chuyện con đã quên, mẹ cũng không muốn nhắc lại.”
“Năm đó, thực ra chính con là người muốn xem pháo hoa.”
“Lục Lâm chỉ vì muốn chiều con nên mới lén lấy pháo hoa đốt.”
“Sau đó… Ba con vì cứu cậu ấy mà gặp nạn.”
“Từ đó đến nay, Lục Lâm luôn chìm trong dằn vặt.”
Tôi sững sờ.
“Là tại con sao?”
“Vậy tại sao anh ấy chưa từng nói?”
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo nỗi xót xa.
“Bởi vì con đã quên mất chuyện đó rồi.”
“Cậu ấy không muốn con cũng phải sống trong cảm giác tội lỗi giống mình.”
“Nhưng A Uyên à…”
“Mẹ nhìn thấy con đuổi theo Cố Tây suốt bao nhiêu năm.”
“Còn Lục Lâm… thì luôn dè dặt đối tốt với con, nhưng lại không dám để con biết.”
“Mẹ thật sự rất thương cậu ấy.”
“Mẹ nói… tất cả những năm qua sao?”
Mẹ không trả lời, chỉ đi đến tủ, lấy ra một cuốn sổ tay màu đỏ.
“Cái này… là gì?”
“Mẹ của Lục Lâm tìm thấy khi dọn nhà.”
“Trước Tết, bà ấy mang đến cho mẹ.”
“Bà ấy nói, dù thế nào cũng muốn giúp con trai mình có thêm một cơ hội.”
Tôi run rẩy mở quyển sổ.
Tờ giấy vào đêm Giao Thừa năm 2007 còn vương lại vết nước.
Trên đó viết:
“Anh đã khiến mặt trời của A Uyên biến mất.
Làm thế nào để biến thành ngôi sao của cô ấy?”
Sau đó là những dòng chữ ken dày.
12/3/2008 – Giờ thể dục cô ấy bị trật chân, lén đặt thuốc xịt giảm đau trong ngăn bàn cô ấy.
1/6/2010 – Cô ấy bị ngã khi thi nhảy múa, nhờ cô lao công giúp gửi dầu xoa bóp.
…
30/6/2016 – Cô ấy đỗ vào Đại học Bắc Kinh, tôi đã đứng ở hàng ghế cuối cùng của lễ tốt nghiệp nhìn cô ấy.
Buổi tối cô ấy vì lén ăn đồ cay mà nhập viện cấp cứu.
Đúng là khiến người ta lo lắng.
…
31/10/2021 – Một đàn anh bên Đại học Y nói cô ấy lại đến khám bệnh.
Cố Tây rốt cuộc đã chăm sóc cô ấy kiểu gì?
2/3/2022 – Tôi lén đến Bắc Kinh thăm cô ấy.
Cô ấy trông rất mệt mỏi.
Giả làm shipper nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy nói: “Mệt quá…”
Tôi đau lòng quá.
…
5/6/2024 – Lại nhờ đàn anh giúp cô ấy điều dưỡng, nhưng anh ấy nói bệnh của cô ấy là do tâm lý trầm uất kéo dài.
Tôi phải làm gì đây?
…
Từng chuyện, từng chuyện, từng chi tiết nhỏ…
Anh ấy vẫn luôn âm thầm quan tâm tôi như vậy.
Luôn ở nơi tôi không nhìn thấy, lặng lẽ bảo vệ tôi.
Từng trang nhật ký lật qua, trí nhớ bị đánh mất bỗng chốc hiện về.
“Anh Lâm, em muốn xem pháo hoa!”
“Anh Lâm là người tốt nhất trên thế giới!”
“Anh Lâm, sau này em muốn gả cho anh!”
Phải rồi…
Chính tôi đã đòi kết hôn với anh ấy trước.
Và tôi cũng nhớ lại…
Lời cuối cùng ba nói với tôi trước khi ra đi.
“Ngoan nào, đừng tự trách mình, cũng đừng trách Lục Lâm.”
Tôi ôm cuốn nhật ký, khóc không thành tiếng.
“Tên ngốc này…”
Tôi nấc nghẹn.
Mẹ thở dài.
“Cậu ấy đúng là một đứa ngốc.”
“Ngay cả lần này đồng ý đi xem mắt cũng chỉ vì thấy con sống không tốt.”
“Cậu ấy muốn giúp con thoát khỏi tình trạng hiện tại, muốn giúp con điều dưỡng sức khỏe.”
“Cậu ấy thậm chí chưa từng nghĩ mình có thể thật sự được yêu, được ở bên con.”
Mẹ nhẹ nhàng nắm tay tôi.
“Ba con khi còn sống, thương Lục Lâm nhất.”
“Ông ấy cứu cậu ấy là tự nguyện, chưa từng trách các con.”
“Mẹ tin, nếu ba con còn sống, chắc chắn cũng mong hai đứa con có thể đến được với nhau.”
“A Uyên.”
“Lục Lâm đã hẹn với mẹ, chỉ một tháng.”
“Hôm nay cậu ấy sẽ xuất ngoại.”
Mẹ nhìn tôi.
“Nếu con vẫn yêu Cố Tây, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con.”
“Nhưng nếu con yêu Lục Lâm…”
“Thì con nên tự quyết định.”
16
Sân bay quốc tế Hải Thị, biển người tấp nập.
Tiếng loa thông báo vang lên, tôi chạy hết tốc lực vào nhà ga.
“LỤC LÂM!”
Tôi hét lên, nhưng giữa biển người đông đúc này, tôi biết tìm anh ấy ở đâu?
Nước mắt không ngừng rơi.
Ngay lúc này, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày da màu đen quen thuộc.
Tôi ngẩng đầu lên.
“Lục Lâm!”
Tôi nhào vào lòng anh ấy, ôm chặt.
“Đừng đi!”
“A Uyên.”
Anh nhẹ nhàng vuốt lưng tôi, giọng đầy bất đắc dĩ.
“Đây là thế kỷ 21 rồi, phương tiện liên lạc phát triển lắm. Em không cần hét lên đâu, chỉ cần gọi điện cho anh thôi mà.”
Tôi: “…”
“Đến lúc này mà anh còn tâm trạng đùa cợt sao?”
Tôi tiếp tục khóc đến nấc lên.
“Anh định bỏ lại em mà đi thật à?”
“Sau đó lại biến mất thêm 20 năm nữa, anh chỉ muốn trốn chạy, đúng không?”
“Em đã đọc nhật ký của anh rồi, anh sao có thể vô trách nhiệm như vậy huhu…”
“Được rồi, được rồi, tất cả là lỗi của anh.”
Anh vừa dỗ dành tôi, vừa bất lực nói:
“A Uyên, có phải dì quên chưa nói với em không?”
“Anh chỉ đi công tác ba ngày, không phải đi luôn đâu.”
“Hả?”
Tôi ngẩn người.
Mẹ ơi, có phải con lại bị mẹ lừa nữa rồi không?
“Vậy… anh không định rời xa em?”
“Anh nỡ sao?”
Anh ôm tôi chặt hơn, giọng khẽ vang lên bên tai.
“A Uyên, đúng là trước đây anh không dám lại gần em.”
“Nhưng có những thứ… một khi đã chạm vào rồi, thì sẽ trở thành cơn nghiện không thể từ bỏ.”
“Anh đang mắng em à?” Tôi cau mày.
“Anh đang nói là…”
“Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
“Trước đây không, sau này lại càng không.”
Anh cười bất lực.
“Khả năng đọc hiểu của em, đúng là giống hệt lúc ba tuổi.”
“Vậy là anh vẫn đang mắng em!”
Tôi chu môi, cố chấp.
“Không sao, nếu anh chê em ngốc, vậy giúp em chữa đi!”
“Tiểu thư Tống,” anh bật cười.
“Anh rất đắt đấy.”
“Một nụ hôn đổi lấy mười năm.”
Tôi kéo lấy cổ áo anh, kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không được trốn.”
Anh cúi đầu, chạm trán tôi, khẽ bật cười.
“Vậy thì…”
“Em có lẽ phải nợ anh suốt ba kiếp rồi.”
17
Ba tháng sau, tôi và Lục Lâm kết hôn.
Cố Tây không đến.
Tôi cũng chưa từng chủ động liên lạc với anh ta nữa.
Nghe nói đêm hôm đó, anh ta uống say bí tỉ trong văn phòng.
Sáng hôm sau, đồng nghiệp phải đưa anh ta vào bệnh viện, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm:
“A Uyên, đừng đi…”
Tôi chỉ cười nhẹ khi nghe tin.
Rồi bảo họ, từ nay về sau, không cần báo bất kỳ tin tức nào về anh ta nữa.
Buổi tối, tôi nhận được một kiện hàng từ mẹ gửi đến.
Bên trong toàn là…
Ồ… quần áo.
Còn có một mẩu giấy nhỏ:
“Dùng cho kỳ trăng mật, mẹ đã tuyển chọn kỹ càng.”
Mẹ kiếp.
“Mẹ à…”
Có phải mẹ quá sốt sắng trong chuyện mong có cháu ngoại rồi không?
Đúng lúc này, một vòng tay quen thuộc siết lấy tôi từ phía sau.
“Lần này, không còn thời gian thử nghiệm nữa đâu.”
Anh ôm tôi, cười khẽ.
Mặt tôi thoáng đỏ lên.
Nhớ lại ngày xem mắt đầu tiên, anh ta từng nói—
“Tiểu thư Tống có muốn thử không? Anh cho dùng thử miễn phí.”
“Chuyện gì cũng vậy, không thể nghe người khác nói, phải tự mình trải nghiệm mới biết.”
Tôi hắng giọng, nghiêm túc:
“Khụ, nếu không tốt, em vẫn có quyền đổi trả đấy.”
Câu nói còn chưa dứt, cả người tôi đã bị anh bế ngang lên.
“Vậy à?”
Anh cười, giọng trầm thấp.
“Vậy tối nay anh phải cố gắng gấp đôi rồi.”
Ngoài cửa sổ, đàn chim di cư trở về.
Mùa hạ chưa đến, nhưng bầu trời sao đã rực rỡ tựa như một giấc mộng.
Chú diều hâu từng lạc lối, cuối cùng cũng tìm về khu rừng của riêng mình.
(Hoàn.)