Chương 2 - Hôn Ước Nguy Hiểm

3

Cách âm của homestay không tốt.

Tầng dưới vọng lên tiếng chất vấn nghẹn ngào của Lâm Nhược Mộng.

Tôi kéo cửa ra.

Thẩm Đình Tự đứng trong bóng tối, vẫn im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau.

Lâm Nhược Mộng không nhịn được nữa, ôm mặt chạy đi.

Không biết anh ta đang nghĩ gì, vẫn đứng yên tại chỗ.

Tôi khẽ cười một tiếng đầy châm chọc.

Lại biến thành một phần trong trò chơi của bọn họ rồi.

Vừa định đóng cửa, Phong Kinh Dã xuất hiện trong tầm mắt.

Anh ta mặc một chiếc áo phông đen trơn, từ tủ lạnh lấy ra một lon Coca.

Phòng khách tối đen như mực, chỉ có một chiếc đèn nhỏ le lói trên bức tường của bếp mở.

Mái tóc lòa xòa rủ xuống hàng chân mày sắc nét, sống mũi cao thẳng, môi mỏng.

Chiếc khuyên tai bạc phản chiếu ánh sáng yếu ớt, nửa sáng nửa tối.

Thẩm Đình Tự chào anh ta một tiếng.

Phong Kinh Dã liếc qua áo khoác của anh ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chai nước đá trong tay.

Không đáp lời.

Thẩm Đình Tự hơi cau mày, sắc mặt thay đổi.

Cậu ấm được nuông chiều từ bé, chưa từng bị ai phớt lờ như vậy.

“Nói chuyện với anh đấy, không nghe thấy à?”

Phong Kinh Dã ấn nhẹ cửa tủ lạnh, nhưng lại trả lời lạc đề.

“Dạo này cô ấy không uống đồ lạnh, anh không biết à?”

Câu này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

“Ý gì?”

Sắc mặt Thẩm Đình Tự lập tức trầm xuống.

Bàn tay tôi đặt trên bụng hơi cứng lại.

Phong Kinh Dã làm sao biết được mấy ngày nay tôi sắp đến kỳ?

“Thấy cô ấy toàn uống nước ấm, đoán vậy thôi.”

“Anh bạn, có vẻ anh làm vị hôn phu không được tốt lắm đâu.”

Gương mặt căng thẳng của Thẩm Đình Tự chợt thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại mở tủ lạnh ra lần nữa.

“Cô ấy có uống được đồ lạnh hay không, tôi còn rõ hơn anh.”

Giọng điệu đầy ẩn ý.

“Loại chó độc thân như anh còn chưa hôn ai bao giờ, không hiểu cũng phải.”

Phong Kinh Dã không nhanh không chậm mở nắp lon nước ngọt, ngửa đầu uống một ngụm.

Yết hầu anh ta chuyển động lên xuống, ánh mắt chuẩn xác rơi trên gương mặt tôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của anh ta quá mức sắc bén, như dã thú đang khóa chặt con mồi.

Tôi quên mất cả hô hấp.

Một lúc lâu sau.

Phong Kinh Dã thản nhiên dời mắt, khóe môi hơi nhếch lên.

“Thế à.”

Như thể bị chạm đến từ khóa nào đó, trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh về nụ hôn thoáng qua kia.

Tâm trí bất giác quay lại mùa hè oi bức ẩm ướt năm mười tám tuổi ấy.

Ngọn đèn huỳnh quang nhấp nháy, hương xà phòng sạch sẽ trên người chàng trai.

Cùng với khát vọng mãnh liệt bị kiềm nén đến cực hạn.

Bỗng dưng, sống mũi cay cay.

Tôi hoảng loạn đóng sập cửa lại.

4

Chỉ là một trò chơi uống rượu thôi, có chút tiếp xúc cơ thể cũng là bình thường.

Tôi tự nhủ như vậy.

Có lẽ vì nghĩ quá nhiều, cơ thể bắt đầu trở nên bứt rứt.

Tôi tùy tiện buộc tóc dài thành búi thấp, rồi chỉnh điều hòa giảm xuống vài độ.

Nhưng nhịp tim vẫn loạn nhịp đến khó hiểu.

Như thể có từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn dâng lên, khiến phản ứng của tôi cũng trở nên chậm chạp.

Mãi đến khi chuông cửa réo lên liên tục, ý thức hỗn loạn mới tạm thời tỉnh táo đôi chút.

Tôi vịn vào mép giường đứng dậy, ánh mắt rơi xuống chai nước Thẩm Đình Tự đưa tôi.

Dòng ký ức chợt đảo ngược, tôi nhớ ra anh ta nói rằng chai nước này là do Lâm Nhược Mộng đưa.

Có lẽ cô ta định hạ thuốc để giữ chân Thẩm Đình Tự.

Nhưng lại vô tình hại tôi.

Chai nước này có vấn đề.

Tôi khó nhọc hít sâu, loạng choạng bước về phía cửa.

Nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, hai chân đã nhũn ra, cả người đổ sụp xuống.

“Hứa Vụ!”

Phong Kinh Dã nhanh chóng đỡ lấy eo tôi, giữ tôi đứng vững.

Da thịt kề sát nhau, cổ họng tôi khô rát đến khó chịu.

“Tôi… tôi khó chịu quá…”

Anh ta đưa mu bàn tay chạm lên má tôi.

“Sao nóng thế này?”

Như một kẻ khát khô giữa sa mạc cuối cùng tìm được ốc đảo.

Tôi vô thức dụi mặt vào tay anh ta.

Phong Kinh Dã nhíu mày, buông một tiếng chửi thầm, nhưng bàn tay đỡ eo tôi lại siết chặt hơn.

“Buông ra… buông tôi ra…”

Tôi cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại để nói.

Nếu tiếp tục thế này, tôi sợ mình sẽ không kìm được mà làm chuyện gì đó quá đáng.

Nhưng Phong Kinh Dã dường như hiểu lầm điều gì đó, giọng nói đầy kìm nén và phẫn nộ.

“Buông ra?”

“Em muốn đi tìm hắn ta đúng không?”

“Thẩm Đình Tự có gì tốt mà em cứ nhất định phải là hắn?”

Tôi cố gắng suy nghĩ xem lời anh ta có ý gì, nhưng đầu óc lại đặc quánh, chẳng thể suy luận ra được.

Cuối hành lang vang lên những bước chân lộn xộn, lẫn trong đó là giọng nói mềm mại của Lâm Nhược Mộng.

“Im lặng đi, phía trước là phòng của Hứa Vụ.”

“Vậy thì tôi cứ muốn ở đây thì sao?”

“Đừng quậy nữa.”

“Tầng này chỉ có hai phòng ngủ của chúng ta thôi, có ai nhìn thấy đâu. Hơn nữa, thế này chẳng phải rất kích thích sao?”

Tiếng hôn môi bên ngoài ngày càng rõ ràng.

Tôi chậm một nhịp, rồi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Cơ thể càng lúc càng nóng bừng.

Mà chỉ cách một cánh cửa.

Tôi bị Phong Kinh Dã ép vào tường.

“Nóng quá…”

Tôi chỉ mặc một chiếc váy ngủ.

Qua lớp vải mỏng, tôi có thể cảm nhận rõ rệt hơi nóng tỏa ra từ anh ta, cùng với cơ bắp rắn chắc dưới làn da.

Cả người tôi cứng đờ.

Sự nóng bỏng của hormone nam tính khiến hơi thở tôi cũng trở nên khó khăn.

Hô hấp dồn dập, tôi không kìm được mà bật ra một tiếng rên rỉ nhỏ.

“Không… không được…”

Bên ngoài bỗng im lặng trong giây lát.

Tim tôi cũng theo đó mà nghẹn lại trong cổ họng.

“Anh có nghe thấy gì không, hình như là giọng của Hứa Vụ…”

Thẩm Đình Tự chưa nói hết câu đã bị Lâm Nhược Mộng ngắt lời.

“Anh đang sợ cái gì? Cô ta bị điếc bẩm sinh, dù có chữa khỏi cũng chẳng nghe thấy gì đâu.”

“Không tập trung gì cả.”

“Phạt anh làm lại một lần nữa.”

Vì căng thẳng, tôi siết chặt ngón tay, nắm lấy lớp áo phông rộng rãi của Phong Kinh Dã, làm nhàu cả phần vai áo anh ta.

“Được thôi, vậy tôi ra ngoài nhé?”

Phong Kinh Dã cười khẽ, cố ý trêu chọc.

“Đừng mà…”

Tôi vội lắc đầu, như cái trống lắc.

Nếu để Thẩm Đình Tự và Lâm Nhược Mộng nhìn thấy cảnh này, thì có nói thế nào cũng không giải thích nổi.

Đôi mắt Phong Kinh Dã tối sầm lại, giọng trầm thấp dụ dỗ.

“Vậy phải làm sao bây giờ, hửm?”

Mặt tôi đỏ bừng, nhắm chặt mắt.

“Không được đâu…”

Người đàn ông chậm rãi rút khăn giấy, lau sạch ngón tay, giọng điệu lười biếng.

“A Vụ, tôi là ai?”

Tôi run lên, giọng nghẹn ngào.

“Phong… Phong Kinh Dã…”

Anh ta siết lấy eo tôi, cúi người ép xuống, cười nhẹ.

“Cô bé thông minh.”

Chưa kịp phản ứng, môi lưỡi tôi đã bị nụ hôn sâu của anh ta chiếm lấy.

“Hôm đó, em đã đến đúng không?”

“Không…”

Tôi sững sờ, khóe mắt bỗng cay xè.

Phong Kinh Dã nhìn tôi thật sâu, trong mắt đầy sự cố chấp.

“Nói cho tôi biết.”

Tôi ôm lấy đầu anh ta, ngửa cổ lên.

“Tôi nói không rồi mà…”

“A Vụ, nhưng ánh mắt em đang nói rằng em nhớ tôi.”

Nước mắt tôi không thể kiềm được nữa, rơi xuống từng giọt từng giọt.

“… Nhớ anh.”

“Nói trọn câu đi.”

“Tôi nhớ anh…”