Chương 6 - Hôn Ước Đầy Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Từ nay về sau, không còn liên quan gì nữa.”

Nói xong, hắn nắm tay ta, dứt khoát bước ra khỏi điện.

“A Diễn! Lý Thừa Diễn!”

Giang Thư Ý không ngừng gào gọi, nhưng chẳng ai trả lời.

Chỉ có Khúc Phong Hà nhìn nàng ta vài lần, giọng lười biếng nhắc nhở:

“Điện hạ và Thái tử phi đã có con rồi, vô luận thế nào cũng sẽ không quay lại với ngươi nữa. Chưa hiểu sao?”

“Trừ khi… ngươi chịu làm một thị thiếp.”

“Thị thiếp?” Gương mặt Giang Thư Ý ngẩn ra, không hiểu.

Khúc Phong Hà mỉm cười gật đầu:

“Chứ còn tưởng mình còn có thể làm Thái tử phi chắc?”

“Ngươi! Ta nói cho ngươi biết, ta là nữ chính của thế giới này, A Diễn nhất định sẽ ở bên ta! Hắn chỉ đang lợi dụng các ngươi mà thôi!”

Khúc Phong Hà hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì, cũng không buồn để tâm, xoay người rời đi.

Không bao lâu sau, Lý Thừa Diễn hạ lệnh đưa hai người họ tới Đại Lý Tự.

Giang Thư Ý vẫn không chịu đi, còn cố tình tháo băng vết thương, tưởng như vậy Lý Thừa Diễn sẽ quay lại tìm mình.

Nhưng cho đến lúc kiệt sức, nàng ta vẫn chẳng thấy được người mà mình mong chờ.

Bị đưa vào Đại Lý Tự, hai người bị nhốt cùng một ngục.

Giang Thư Ý không ngờ bản thân lại rơi đến bước này, nhìn về phía Lục Chấp đang trầm mặc không nói, ánh mắt đỏ ngầu:

“Lục Chấp, ngươi chết rồi sao? Lâm Thanh Thuật dám giẫm lên đầu ta như thế mà ngươi cũng không dám hé răng?!”

“Không phải ngươi từng nói nàng ta nghe lời ngươi nhất, không phải từng nói nàng ta thà chết cũng không gả cho ai khác sao?!”

“Kết quả thì sao? nàng ta câu được A Diễn, mới hơn một tháng đã mang thai! Đến cả một người đàn bà ngươi cũng không giữ nổi, ngươi còn là đàn ông cái gì?!”

Càng nói càng kích động, mọi cảm xúc dồn hết lên người Lục Chấp.

Cuối cùng nàng ta như kẻ điên, bỗng bật cười:

“Vậy đi… ta có một cách hay.”

“Ngươi đi nói với A Diễn, rằng đứa con Lâm Thanh Thuật mang là của ngươi.”

“Bọn họ mới cưới hơn một tháng, mang thai nhanh như thế ai mà tin được? Ngươi đứng ra, A Diễn nhất định sẽ không chịu nổi.”

“Đến lúc đó, ta có thể quay lại bên A Diễn, còn ngươi vẫn có thể giữ lấy Lâm Thanh Thuật, đôi bên cùng có lợi, không phải tốt sao?”

Nàng ta nhìn Lục Chấp đăm đăm, mong chờ hắn như xưa kia — không do dự mà gật đầu.

Nhưng đợi rất lâu, vẫn không thấy hắn đáp.

Nàng ta tức giận, nhíu mày, đưa tay đẩy hắn:

“Nói gì đi chứ! Câm rồi à?!”

Lục Chấp nhìn gương mặt điên cuồng của nàng ta, bỗng nhếch môi cười lạnh:

“Giang Thư Ý, nói ra những lời này, nàng có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

“Dám bịa đặt huyết mạch hoàng thất… tội đó là chém đầu đấy.”

“Lỡ mà bị điều tra ra, cả nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy. nàng…”

Chưa kịp nói xong, nàng ta đã xua tay ngắt lời:

“Ta là nữ chính của thế giới này, A Diễn là người định sẵn sẽ thuộc về ta. Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện gì đâu!”

Lục Chấp bật cười.

Trước kia hắn chỉ nghĩ nàng ta có phần bướng bỉnh, nhưng vẫn đáng yêu.

Giờ mới thấy — hoang tưởng điên rồ, mơ mộng viển vông mới đúng hơn.

Hắn chưa đến mức điên đến độ liều cả tính mạng của gia đình, chỉ để giúp nàng ta diễn một vở kịch nữ chính.

Thấy hắn không nói, Giang Thư Ý lại đỏ mắt:

“A Chấp, đến ngươi cũng muốn bỏ rơi ta sao?! Ngươi không phải từng nói, vì ta có thể từ bỏ tất cả à?!”

“Vì ngươi, ta đã từ hôn bốn lần, bị cha đánh ba lần, bây giờ Thanh Thuật cũng đã gả cho người khác, ta làm vậy còn chưa đủ sao? Phải hiến cả mạng sống mới vừa lòng ngươi à?!”

Giang Thư Ý chưa từng nghe thấy Lục Chấp nói chuyện với mình bằng giọng điệu đó.

Như thể bị ai tạt một chậu nước lạnh thẳng vào đầu.

“Lục Chấp, sao ngươi có thể nói như thế? Chẳng phải những gì ngươi làm là tự nguyện à? Không phải ngươi bám riết không buông sao? Giờ sao lại quay sang trách ta?!”

Nghe đến câu “ngươi bám riết không buông”, Lục Chấp ngây ra một lúc, ánh mắt như vỡ vụn.

Thì ra… trong mắt nàng ta, bao năm nay hắn chỉ là kẻ quấn lấy không buông, đáng thương đến thế.

Nghĩ lại kỹ… nàng ta nói không sai.

“Phải rồi… tất cả là ta bám riết không buông, tất cả là ta tự chuốc lấy…”

“Nam nhân danh môn không cưới, tiền đồ rộng mở không cần, cứ nhất quyết nâng ngươi lên tận trời — đúng là ta tự làm tự chịu, đúng là đáng kiếp!”

Ánh mắt giọng nói của hắn khiến Giang Thư Ý hoảng loạn, nhưng miệng vẫn không chịu nhường nhịn…

“Ngươi thì có tiền đồ gì chứ? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa! Đến con tiện nhân Lâm Thanh Thuật mà ngươi còn nhớ thương, không sợ sau này bị cắm sừng à?!”

Thấy chẳng thể nói lý, Lục Chấp im lặng.

Hắn quay lưng, ngồi xuống góc đối diện, cách nàng ta xa nhất.

Hành động đó như đổ thêm dầu vào lửa — Giang Thư Ý gào lên mấy tiếng “hay lắm”, rồi cũng chọn một góc thật xa hắn mà ngồi xuống.

Cứ như vậy, hai người cãi vã rồi chiến tranh lạnh suốt ba ngày. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, giờ người nào người nấy đều tiều tụy thấy rõ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)