Chương 4 - Hôn Ước Đầy Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ta đã bảo mà, thân phận Thái tử với tiểu thư nhà họ Lâm mới thật xứng đôi. Giờ nhìn lại đúng là hợp hơn nhiều.”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tiểu thư nhà họ Lâm cũng đáng thương, hôn kỳ bị hoãn đến bốn lần rồi đấy. Không biết lần này có thành công không nữa.”

“Chắc chắn rồi! Cái nhà họ Giang cũng lạ đời, dám đòi Thái tử cả đời chỉ yêu một mình mình. Kết quả thì sao, tự tay phá tan vị trí Thái tử phi, chắc giờ hối đến mức ruột gan đều xanh lè rồi.”

“Phải đó, nghe nói nhà họ Giang đã đóng cửa hai ngày rồi.”

Giữa muôn vàn lời bàn tán, hôn sự giữa ta và Thái tử vẫn tiến triển ổn định.

Ngày thành hôn không thay đổi, vẫn là mười ngày sau.

Thời gian quá gấp rút, mọi sự chuẩn bị đều vội vã.

Để bù đắp cho ta, Hoàng thượng đặc biệt ban chiếu phong ta làm Huyện chủ, coi như an ủi.

Lục gia lần này không gặp chuyện gì, đoán chừng là Lý Thừa Diễn đã ra tay nương tình, không truy cứu đến cùng.

Đến ngày đại hôn, ta và Khúc Phong Hà cùng được kiệu hoa rước vào Đông cung.

Tối hôm đó, Lý Thừa Diễn đến tẩm điện của ta.

Có lẽ vì cả hai đều từng bị tổn thương, cảm giác đồng bệnh tương lân khiến khoảng cách giữa ta và hắn không còn quá xa lạ.

Đến khi đi ngủ, ta vẫn có chút ngượng ngùng.

Dù gì… cũng là nam nhân xa lạ.

Không ngờ hắn lại hỏi: “Nàng vẫn còn tình cảm với Lục Chấp à?”

“Không đời nào!”

“Vậy nàng còn e thẹn cái gì?”

Không có tình cảm thì không được ngại ngùng à? Lý lẽ gì thế?

Ta chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, coi như biểu thị rõ ràng lập trường.

Sáng hôm sau, ta cùng Lý Thừa Diễn vào cung tạ ân.

Những ngày sau đó coi như yên ổn. Khúc Phong Hà là người dễ sống chung, tính tình chẳng khác gì hồi trước.

Chỉ là… không ngờ ta lại có thai nhanh đến vậy.

Hôm nay là ngày Hoàng hậu nương nương mở tiệc Bách Hoa.

Ta chỉ vừa ngửi thử món phô mai dê đặt trên bàn, liền cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.

Khúc Phong Hà là người đầu tiên nhận ra, kinh ngạc nói:

“Tỷ không phải… mang thai rồi đấy chứ?”

Một lời nói ra, bao ánh mắt đổ dồn sang phía ta.

Hoàng hậu nương nương lập tức sai người đi mời Thái y.

Chẩn mạch xong, vị thái y ấy liền nở nụ cười:

“Chúc mừng Thái tử điện hạ, chúc mừng Thái tử phi, đã có thai rồi, khoảng hơn một tháng.”

Tính từ ngày thành hôn đến giờ cũng vừa hơn một tháng rưỡi, đúng là… rất nhanh.

Lý Thừa Diễn mừng đến không giấu được, lập tức đưa ta rời khỏi yến tiệc.

Hoàng hậu sợ xảy ra sơ suất, còn đặc biệt sai người lót mềm kiệu mới để ta rời đi.

Hoàng hậu không có con, Lý Thừa Diễn được ghi danh dưới tên bà.

Nay có cháu đích tôn, người vui nhất dĩ nhiên là bà ấy.

Chỉ là… vừa bước xuống kiệu, ta liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, kèm theo tiếng khóc quen thuộc không kém.

“Quả nhiên là ngươi cưới A Diễn, Lâm Thanh Thuật! Ngươi thật độc ác!”

Giang Thư Ý lao thẳng về phía ta, Lý Thừa Diễn theo phản xạ lập tức ôm lấy ta che chở.

Chỉ một ánh mắt của hắn, thị vệ liền lập tức bước tới chắn trước mặt nàng ta.

“Tránh ra! Tất cả cút hết cho ta!”

“Lâm Thanh Thuật, con tiện nhân kia, thấy A Chấp không cưới được ngươi liền lập tức dụ dỗ nam nhân của ta sao?!”

“Ngươi gấp gáp đến mức ấy à? Không có đàn ông thì sống không nổi chắc?!”

Lời lẽ của nàng ta rất khó nghe, ta sắc mặt bình tĩnh như thường, còn Lý Thừa Diễn và Khúc Phong Hà thì cùng lúc cau mày.

“Cũng là tiểu thư dòng chính, sao lại thô tục như vậy?”

Khúc Phong Hà lên tiếng.

Câu ấy vừa nói ra, Giang Thư Ý lập tức nổ tung.

“Ngươi có tư cách gì nói ta?! Một tiện thiếp cũng dám vênh váo à?!”

Nói rồi, nàng ta rút trâm vàng trên đầu xuống, không chút do dự ném thẳng về phía Khúc Phong Hà.

Ta đứng gần Khúc Phong Hà chỉ nửa bước, cây trâm bay thẳng đến mặt nàng, mang theo gió rít.

Gần như theo bản năng, ta nghiêng người, đưa tay kéo nàng ấy vào lòng.

Mũi trâm sượt qua mu bàn tay ta, để lại một vết xước dài.

“Thanh Thanh!”

Lý Thừa Diễn lập tức kéo tay ta lại xem, thấy máu trào ra, sắc mặt hắn lập tức tối sầm như mực.

Khúc Phong Hà sợ đến trắng bệch, suýt không đứng vững.

“Tỷ… tỷ đang mang thai mà! Sao lại liều như vậy để cứu muội?!”

Một câu kinh hô của nàng khiến Giang Thư Ý và Lục Chấp bên kia đều sững người.

Lục Chấp bước lên vài bước, như thể chân dính chì, môi run rẩy:

“Có… có thai rồi?”

“Mới chia tay hơn một tháng, nàng đã mang thai với người khác rồi?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)