Chương 8 - Hôn Ước Đầy Nghiệt Ngã

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Tôi lặng lẽ rút lui khỏi phòng, để lại không gian riêng cho gia đình họ.

Những ngày tiếp theo, tôi gần như ngày nào cũng đến bệnh viện.

Tô Vãn hồi phục nhanh chóng. Cô là một người phụ nữ vừa dịu dàng vừa kiên cường, ánh mắt nhìn tôi luôn đầy ấm áp và biết ơn.

“Niệm Niệm, cảm ơn em.” Cô nắm lấy tay tôi. “Nếu không có em… chị và Đậu Đậu…”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Em chỉ là người được nhờ vả.”

“Là chị ấy nhờ em, đúng không?” Tô Vãn khẽ hỏi.

Tôi biết, người cô nói đến chính là mẹ nuôi của tôi — người phụ nữ từng cưu mang tôi khi tôi khốn khó nhất, rồi trước lúc nhắm mắt đã gửi gắm lại cả Đậu Đậu và Tô Vãn cho tôi.

Cô ấy cũng là bạn thân nhất của Tô Vãn.

Tôi gật đầu.

Ánh mắt Tô Vãn lại đỏ hoe.

Mọi việc dường như đã khép lại. Đã đến lúc… tôi nên nghĩ đến tương lai của chính mình.

Tôi tìm đến bố mẹ ruột — Thẩm Lập Quốc và Lâm Uyển — đề xuất muốn ra ở riêng.

Dĩ nhiên, họ không đồng ý.

“Niệm Niệm, con bây giờ là hy vọng duy nhất của nhà họ Thẩm… con không thể đi được!”

“Đúng vậy, bao nhiêu người ngoài đang nhìn vào! Con mà bỏ đi, nhà họ Thẩm chúng ta biết giấu mặt vào đâu?”

Tôi nhìn họ, chỉ cảm thấy buồn cười đến mức chua chát.

“Nếu như hôm đó tôi không dẫn Đậu Đậu về…”

“Hoặc nếu thằng bé chỉ là một đứa trẻ bình thường — liệu hai người có chịu nhận tôi không?”

Sự im lặng của họ — chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Tôi không nói thêm lời nào, thu dọn vài thứ đơn giản rồi rời khỏi cái gọi là “nhà” — nơi tôi mới chỉ ở chưa đầy một tháng.

Căn hộ cao cấp tầng trên cùng có view nhìn ra sông giữa trung tâm thành phố, do Lục Đông Thành tặng, đã được hoàn thiện xong.

Nơi đó, mới thực sự là khởi đầu mới của tôi.

Tôi từ chối nhận cổ phần Lục thị mà ông ấy muốn trao, cũng từ chối tất cả vị trí công việc ông ấy sắp xếp cho tôi.

Tôi dùng số tiền mẹ nuôi để lại cùng với phần tích lũy của mình, mở một studio thiết kế nhỏ.

Làm đúng việc tôi yêu thích — cũng là thứ tôi giỏi nhất.

Cuối cùng, cuộc sống của tôi cũng trở lại đúng đường ray tôi mong muốn.

Bình yên — và đầy ý nghĩa.

Một năm sau.

Studio của tôi đã có chút tiếng tăm trong ngành.

Nhờ một dự án thiết kế vì môi trường, tôi giành được một giải thưởng quốc tế danh giá.

Ở hậu trường lễ trao giải, tôi gặp lại một người không ngờ tới.

Lục Triết.

Anh ta mặc đồng phục phục vụ, đang bưng rượu cho khách. Nếu không phải vì khuôn mặt vẫn còn nét, tôi suýt nữa không nhận ra.

Anh ta gầy đi rất nhiều, ánh mắt mệt mỏi, hoàn toàn không còn chút gì của người từng kiêu ngạo ngất trời năm xưa.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung.

Anh ta chết lặng tại chỗ, rồi nét mặt lập tức biến đổi — vừa nhục nhã vừa căm phẫn, tay cầm khay rượu khẽ run lên.

Anh ta muốn tránh mặt, nhưng đúng lúc đó lại bị một ông thương gia say xỉn đâm sầm vào, làm khay rượu văng xuống đất, vỡ loảng xoảng.

“Mày mù à!” Ông ta chửi thẳng vào mặt anh ta.

Lục Triết cúi đầu, liên tục xin lỗi.

Dáng vẻ nhún nhường ấy — và cái cách anh ta từng chỉ thẳng mặt tôi trong buổi tiệc năm nào, đúng là đối lập đến cay đắng.

Tôi dời ánh nhìn, xoay người rời đi.

Mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.

Kết cục của anh ta… không còn liên quan đến tôi nữa.

Khi tôi về đến nhà, Đậu Đậu, Tô Vãn và Lục Đông Thành đang đợi sẵn.

Họ đã chuẩn bị một buổi tiệc mừng nhỏ cho tôi.

“Dì Niệm Niệm! Chúc mừng dì!” Đậu Đậu lao vào lòng tôi, hôn một cái rõ kêu lên má.

“Niệm Niệm, em giỏi lắm.” Tô Vãn mỉm cười nhìn tôi, đầy tự hào.

Lục Đông Thành cũng đưa tôi một chiếc hộp: “Chúc mừng. Đây là món quà em xứng đáng có được.”

Tôi mở ra — bên trong là một bộ dụng cụ thiết kế cao cấp, đắt tiền.

Tôi cười nhẹ: “Cảm ơn.”

Bốn người chúng tôi cùng nhau quây quần quanh chiếc bánh, hát vang bài hát chúc mừng sinh nhật.

Dù không cùng huyết thống, nhưng còn ấm áp hơn bất cứ gia đình nào.

Tối đó, tôi đứng trước cửa kính căn hộ, nhìn những ánh đèn lấp lánh trải dài khắp thành phố.

Trong lòng tôi, một mảnh yên tĩnh hiếm có.

Điện thoại rung lên — là tin nhắn của Thẩm Vy.

Cô ta sống vô cùng khổ sở ở nước ngoài, từng câu từng chữ trong tin nhắn đều là cầu xin.

Hy vọng tôi vì chút “tình nghĩa cũ”, chìa tay cứu giúp.

Tôi nhìn màn hình, sắc mặt không đổi, lặng lẽ nhấn nút xoá.

Ngày tôi được cha mẹ ruột nhận về, tôi mang theo một đứa trẻ bị gọi là “cục nợ”.

Nhưng giờ tôi hiểu — thằng bé không phải gánh nặng.

Nó là áo giáp của tôi, là điểm yếu của tôi, là trách nhiệm ngọt ngào nhất trong cuộc đời tôi.

Và hơn cả…

Nó là gia đình — mà chính tay tôi đã lựa chọn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)