Chương 15 - Hồn Phách Lưu Lạc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

15

“Ngươi… đây là…” Ta còn chưa kịp nói hết, đã bị hắn bất ngờ chặn lại bằng một nụ hôn.

Hơi máu tràn trong khoang miệng, ta cố gắng muốn đẩy hắn ra nhưng vô lực, chỉ đành mặc hắn chiếm lấy môi mình.

Chốc lát sau, Triệu Cảnh Hoài mới lưu luyến buông ta ra: “Thi Hòa, nàng đã có thể sống lại, như bao người khác.”

Trong mắt ta ánh lên vẻ kinh hỉ, đây là điều ta từng mơ tưởng không biết bao lần, nhưng người chết sao có thể hồi sinh?

Chưa đợi ta cất lời, Triệu Cảnh Hoài đã siết chặt ta vào lòng: “Nàng vốn nên có một đời bình an, là trẫm đã làm lỡ dở những năm tháng của nàng.”

Ta khóc mà lắc đầu.

Khi xưa ta bất lực trước cảnh phụ hoàng tru di Triệu thị, cũng không thể ngăn cuộc biến động trong cung.

Mọi sự là nhân quả tuần hoàn, cái chết là do chính ta lựa chọn.

Cho dù hôm ấy Lý Thi Tình không ép, ta cũng sẽ nhặt bình độc còn sót trong điện của phụ mẫu mà uống.

Ta không dám đối diện Triệu Cảnh Hoài, càng chẳng thể đối diện chính mình.

Chỉ tiếc thay, lúc ta định tự tận, lại bị Lý Thi Tình bắt gặp.

Dù sao cũng là cái chết, chết dưới tay nàng ấy còn có thể đổi lấy mạng Thu Nguyệt.

Triệu Cảnh Hoài tựa cằm lên vai ta, ban đầu còn bật cười khe khẽ, sau dần trở nên thở dốc.

Ta đẩy hắn ra xem thử, mới phát hiện khóe môi hắn đã thấm máu, thân thể mềm nhũn ngã ra bất tỉnh.

Ta vội đặt hắn lên giường nghỉ ngơi, rồi tức tốc phi thân tới luyện đan phòng của quốc sư.

Quả nhiên, như đã dự liệu, người vẫn ngồi trên bồ đoàn cũ khi xưa ta hay tìm đến:

“Thường Ninh, nghèo đạo không ngờ nàng đến nhanh như vậy.”

Ta quỳ trước mặt người, hai tay ôm ngực, đau đớn khôn xiết.

Trên đường đến đây, ta bị phát hiện.

Bởi bản thân chưa hoàn toàn là người sống, nên lúc đi, chân thường lơ lửng khiến người qua đường khiếp vía.

Ta bị dân chúng kinh thành đuổi đánh qua mấy con phố, bao kẻ ném đá chửi rủa, gọi ta là yêu tinh quỷ mị.

Ta mặc kệ thân thể đã biết đau, run rẩy quỳ xuống trước quốc sư:

“Quốc sư gia gia… người nhất định biết… Triệu Cảnh Hoài… rốt cuộc đã làm những gì, có phải không?”

Triệu Cảnh Hoài cùng quốc sư mật đàm thật lâu, quốc sư lại trao cho y một vật hình thù kỳ lạ.

Ta chẳng thể tin rằng giữa bọn họ lại không có liên can chi.

Quốc sư bất đắc dĩ vuốt râu bạc trắng, trầm giọng nói:

chính vương, Thường Ninh, con lẽ ra phải biết rõ.”

Ta ngồi phịch xuống đất, cả người tựa hồ bị rút cạn khí lực:

“Ba năm nay người tìm ra phương pháp gì?”

“Hoán mệnh chú!” – Quốc sư buồn bã hé lộ chân tướng.

Khi Triệu Cảnh Hoài đến hoàng lăng tìm ta, đã sớm hay biết sự tồn tại của hoán mệnh chú.

Chỉ cần dùng tinh huyết hắn, nuôi dưỡng hài cốt ta hai tháng, liền có thể thi pháp.

“Hôm nay, bần đạo trao cho vương gia chính là đồng phù để kích phát hoán mệnh chú.”

Quốc sư than dài:

“E rằng, vương gia đã vận dụng phù ấy rồi.”

Ta lệ tràn mi, chỉ biết cúi đầu gật nhẹ, sau đó quỳ rạp dưới chân quốc sư, khẩn cầu người hóa giải chú pháp ấy:

“Quốc sư gia gia, mạng Triệu Cảnh Hoài, vốn chẳng nên kết thúc như thế!”

Quốc sư vội đỡ ta dậy, quay mặt đi, chẳng nỡ nhìn ta nữa: “Thường Ninh, con có biết ba năm qua vương gia sống thế nào chăng?”

Ta sững sờ, ba năm nay chỉ mãi vương vấn chuyện mình bị giam nơi hoàng lăng ra sao, lại chưa từng nghĩ đến Triệu Cảnh Hoài đã sống thế nào.

Quốc sư đưa ta vào luyện đan phòng, chỉ vào từng hàng bình thuốc sứ trắng:

“Những thứ này đều do vương gia cùng bần đạo luyện chế suốt ba năm qua.”

Sau khi tìm được di thể ta tại bãi tha ma, vương gia đau đớn phun huyết, bệnh nằm liệt giường.

Một tháng sau, nhờ quốc sư tận tâm điều dưỡng, y mới dần hồi phục.

Với bản lĩnh của Triệu Cảnh Hoài, muốn đăng cơ cũng chẳng ai dám cản.

Thế nhưng y lại không làm thế, mà đưa hậu duệ họ Lý lên ngôi.

Bởi trong mắt y, không có điều chi trọng yếu bằng việc được thấy ta thêm một lần.

Chỉ là, xác phơi hoang dã, hồn vía chẳng vẹn, sao dễ mà phục sinh?

Ba năm ròng rã, Triệu Cảnh Hoài và quốc sư suốt ngày đêm vùi mình trong luyện đan phòng, rốt cuộc tìm được phương pháp nghịch thiên cải mệnh.

Ta siết chặt tay áo quốc sư, mắt đỏ ngầu vì quá đỗi kích động: “Triệu Cảnh Hoài… nhất định sẽ chết, đúng chăng?”

Quốc sư khẽ lắc đầu: “Chẳng những chết, mà là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được luân hồi!”

Từng giọt máu y nhỏ lên cốt thể ta, chính là đang chuyển ba hồn sáu phách của mình sang thân thể ta.

Nghe đến đây, ta không khỏi cười khổ.

Lẽ ra, ngay từ khi phát hiện sắc mặt y dạo này ngày một tái nhợt, ta nên hiểu rằng y đang dùng mạng đổi mạng.

Ta u sầu bước đi trên phố xá kinh thành, sớm biết vậy, thà để hồn tiêu phách tán nơi hoàng lăng còn hơn, hà tất phải theo Triệu Cảnh Hoài xuống núi?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)