
Hôn Nhân Không Lễ Nghi
Tạ gia từng là một gia tộc hiển hách, một phủ đệ huy hoàng thời thịnh thế.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mọi thứ sụp đổ.
Tạ đại nhân bị vu oan, chịu lệnh xử tr,ảm, gia tộc tan tác.
Tạ công tử vì phẫn uất mà lâm bệnh, thân thể ngày một hao gầy, kéo dài hơi tàn trong tuyệt vọng.
Không ai nghĩ chàng có thể sống sót lâu hơn nữa.
Ta được gả vào Tạ gia để xung hỷ cho chàng.
Nhưng trong mắt Tạ Chiêu, ta chẳng qua chỉ là một con cờ, một cái cớ để trì hoãn thời gian.
Ta biết rõ chàng không yêu ta.
Nhưng ta vẫn ở lại, chăm sóc, dìu chàng từng bước thoát khỏi vực thẳm của đau thương.
Về sau, Tạ Chiêu lật lại vụ án năm xưa, rửa sạch nỗi oan của gia tộc, tự tay trừng trị kẻ thù.
Chàng trở thành tân Tạ đại nhân, nhà họ Tạ khôi phục lại vinh quang.
Hoàng đế đích thân ban hôn, gả thanh mai trúc mã thuở thiếu thời cho chàng.
Còn ta, một nữ tử không danh không phận, đã không còn xứng với chàng nữa.
Ngày ban hôn, ta viết xong hưu thư, chỉ mang theo ít hành lý, lặng lẽ rời khỏi phủ Tạ.
Ba năm sau.
Khi ta đang ôm đứa bé trong lòng, dịu dàng trò chuyện với người chuẩn bị trở thành “cha” của nó, bất ngờ gặp lại Tạ Chiêu.
Ánh mắt chàng rơi xuống đứa trẻ trong tay ta.
Đôi đồng tử co rút, giọng khàn khàn, ánh mắt đỏ hoe:
“Nàng dám để con ta gọi kẻ khác là cha?!”
Bình luận