Chương 9 - Hôn Nhân Giả Mạo và Những Bí Mật Đằng Sau
Tấm lưng từng luôn thẳng tắp của Thẩm Dục Chu cuối cùng cũng gục xuống hoàn toàn, đôi môi run rẩy mà không thể thốt nên lời.
Tôi nhìn anh lần cuối, dường như xuyên qua anh thấy lại chàng trai mười tám tuổi từng kiêu hãnh rực rỡ.
Chỉ là, trong lòng tôi, chẳng còn chút gợn sóng nào nữa.
Tôi xoay người, rời đi.
Máy bay cuối cùng cũng cất cánh như bình thường.
Tôi nhận được một tin nhắn rất dài.
Không cần đọc kỹ cũng biết, đó là lần níu kéo cuối cùng của Thẩm Dục Chu.
Câu trả lời của tôi là: chặn và xoá.
Giang Thự đưa cho tôi một tờ giấy ăn, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đã rơi nước mắt từ lúc nào không hay.
Lau khô giọt lạnh nơi khóe mắt, tôi nghe anh hỏi:
“Vẫn chưa quên được sao?”
Tôi kiên quyết lắc đầu, không một chút do dự:
“Không phải.”
“Em khóc, có lẽ là vì cuối cùng đã có thể cho chính mình của năm mười tám tuổi một lời hồi đáp rồi.”
Tôi quay lại, mỉm cười nhìn Giang Thự.
Trong mắt anh như cuối cùng cũng trút bỏ được điều gì đó, giọng nói lạnh nhạt giờ mang thêm chút dè dặt:
“Vậy… em đã sẵn sàng đón nhận một người mới chưa?”
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu:
“Chuyện sau này, ai mà biết được chứ?”
“Hiện tại em chỉ muốn sống tốt từng ngày.”
Mọi điều đều nằm trong sự im lặng, Giang Thự không hỏi thêm gì nữa, cho tôi đủ không gian.
Sau khi hạ cánh xuống Los Angeles, tôi dọn vào căn biệt thự đã mua từ trước, bắt đầu cuộc sống mới.
Dư luận trong nước cũng dần lắng xuống, mọi thứ đều là mây khói, chỉ có những gì nắm trong tay mới là thật.
Tôi bận rộn với công việc, thỉnh thoảng nghe nói Tập đoàn Thẩm thị sắp phá sản cũng chỉ sững người giây lát, rồi nhanh chóng gạt đi.
Ba tháng sau, khi tôi vừa giành được đơn hàng lớn đầu tiên, tin Thẩm thị chính thức phá sản cũng truyền đến.
Sếp lớn phá lệ đề bạt tôi lên làm phó tổng, không nhịn được mà khen ngợi:
“Tiểu Giang xưa nay là người lý trí, lần đầu tiên mở miệng đề cử cô, tôi còn tò mò không biết người thế nào mà khiến cậu ta phá lệ như vậy. Không ngờ đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
“Cũng may trước đó cậu ấy nói muốn về nước tham gia hội cựu sinh viên nên tôi mới duyệt phép, nếu không thì hai người còn chẳng gặp được nhau ấy chứ.”
“Tôi thấy rõ là muốn tình cờ gặp lại cô đấy, ha ha ha ha.”
Tôi cũng mỉm cười theo, không nói gì thêm.
Sau khi tiễn sếp về, mọi người tổ chức tiệc mừng cho tôi.
Rượu qua lời chúc, tôi vô thức uống nhiều hơn một chút.
Giang Thự đưa tôi về nhà, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.
Đêm đó, tôi ngủ rất sâu trong vòng tay anh.
Khi tỉnh lại và ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, trong lòng tôi bỗng thấy an yên đến lạ.
Đây mới là cuộc sống mà tôi muốn — bình dị mà hạnh phúc.
Điện thoại rung lên, tin tức trong nước hiện ra.
Thẩm Dục Chu hoàn toàn phá sản, nợ nần chồng chất.
Tin nói sau khi tôi bán cổ phần, đã phối hợp với một công ty khác ra tay khiến Thẩm Dục Chu trở tay không kịp.
Anh ta cũng chẳng còn tâm trí phản kháng, suốt ngày u sầu, rượu chè, trụy lạc.
Công ty mà chúng tôi từng đổ bao tâm huyết để gây dựng, cuối cùng lại bị chính tay anh ta phá hủy.
Lâm Nhược Uyển cũng bị anh ta đưa vào bệnh viện tâm thần.
Trong lòng tôi không hề dậy sóng, ngay cả khi nhận được một tin nhắn từ số lạ gửi lời xin lỗi cũng chẳng có cảm giác gì.
Trong thế giới của tôi, Thẩm Dục Chu và Tập đoàn Thẩm thị đã trở thành quá khứ.
Không còn liên quan, tôi hà cớ gì phải bận tâm.
Tôi chặn và xóa số lạ đó, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Giang Thự đang tháo tạp dề đi tới đón tôi, gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây mang theo ý cười dịu dàng:
“Tỉnh rồi à, đến ăn cơm đi.”
Trong lúc ăn, anh hơi lúng túng mở lời:
“Đêm qua… không có gì xảy ra cả, em đừng cảm thấy áp lực.”
“Nếu em vẫn chưa sẵn sàng, anh vẫn có thể chờ—”
“Hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta.”
Tôi nhẹ nhàng cắt ngang lời anh, chớp mắt mỉm cười.
Giang Thự rõ ràng ngẩn người, đuôi mắt khẽ ửng đỏ.
Giây tiếp theo, trời đất xoay chuyển.
Anh hôn tôi thật sâu, lần này, không còn nhẫn nhịn hay kìm nén nào nữa:
“Được.”
Ánh nắng chiếu rọi, khắp người ấm áp.
Khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi cuối cùng cũng trở lại đúng quỹ đạo, hướng về hạnh phúc.
【Toàn văn hoàn】