Chương 6 - Hôn Nhân Giả Mạo và Những Bí Mật Đằng Sau
Anh ta tránh micro, ném mạnh xuống đất.
Bất chấp tiếng xôn xao bên dưới, anh ta nghiến răng nhìn tôi đầy phẫn nộ:
“Ôn Dĩ Nhiên, sao em dám?”
Tôi nhẹ nhàng cười:
“Sao tôi lại không dám?”
“Thẩm Dục Chu, bây giờ, giữa chúng ta mới thật sự kết thúc.”
Nói xong tôi quay người rời đi, anh ta đưa tay định kéo tôi lại thì phía sau vang lên tiếng hoảng hốt của Lâm Nhược Uyển:
“Dục Chu, bà… bà xảy ra chuyện rồi!”
Thẩm Dục Chu khựng lại, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng tôi và Giang Thự cùng nhau rời đi.
Trong lòng anh ta bỗng chốc rối loạn, không ngừng tự an ủi bản thân:
Không sao đâu, anh và Ôn Dĩ Nhiên quen biết nhiều năm, cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi.
Chỉ cần dỗ dành là ổn.
Lâm Nhược Uyển chạy tới nắm lấy tay anh ta, hai mắt đỏ hoe:
“Phải làm sao đây, bà hình như không qua khỏi rồi.”
Anh vừa dỗ dành cô ta, vừa tránh khỏi đám phóng viên, vội vàng lên xe.
Vừa đến bệnh viện, y tá đã thông báo người nhà vào gặp mặt lần cuối.
Qua tấm kính, anh ta nhìn thấy Lâm Nhược Uyển khóc như mưa.
Ngọn lửa giận trong lòng lại bốc lên.
Ôn Dĩ Nhiên lại dám tuyệt tình như vậy, đến mạng sống của bà cũng chẳng màng, rõ ràng biết bà sẽ xem buổi phát sóng!
Đang nghĩ đến đó thì mấy cô y tá đi ngang qua tiếng trò chuyện lọt vào tai:
“Cô ta khóc nhìn thật đáng thương, khiến người ta đau lòng ghê.”
“Đáng thương gì chứ? Chính cô ta tự gây chuyện đấy, biết rõ bà không chịu nổi kích thích mà còn cố tình kể chuyện mình làm ‘tiểu tam’, khiến bà sốc phải nhập viện!”
“Lần này cũng thế, nghe nói bà đang đi dạo bình thường, vừa nhận điện thoại của cô ta xong thì phát bệnh, không cứu kịp.”
“Trời ạ, bà là người đã nuôi cô ta lớn mà, có thù oán gì mà phải làm vậy chứ?”
Thẩm Dục Chu toàn thân cứng đờ, túm lấy một y tá, giọng khản đặc:
“Cô vừa nói gì?”
“Lâm Nhược Uyển… cố ý?”
Nghe xong lời y tá, đầu óc Thẩm Dục Chu hoàn toàn trống rỗng.
Anh chưa từng ngờ rằng Lâm Nhược Uyển đang diễn kịch.
Cô ta xưa nay chẳng hề quan tâm bà, đến viện phí cũng không chịu trả.
Chỉ sau khi gặp anh mới bắt đầu giả bộ đáng thương, đây cũng là lần đầu tiên đến thăm bà sau nhiều năm.
Mọi hiểu lầm anh dành cho Ôn Dĩ Nhiên, hóa ra đều là do Lâm Nhược Uyển bày mưu.
Nhân lúc Lâm Nhược Uyển còn đang khóc, anh cứng ngắc đẩy cửa bước vào.
Tiếng cười xen lẫn trong tiếng khóc truyền tới tai anh rõ mồn một:
“Bà ơi, đây là việc đúng đắn duy nhất cả đời bà làm đó, bà chết rồi, Dục Chu sẽ càng thương con hơn, anh ấy sẽ không quay về với Ôn Dĩ Nhiên nữa đâu!”
“Cảm ơn bà nhé, giờ con không còn hận bà vì năm xưa không bán máu cho con đi du học nữa, vì cuối cùng con cũng đạt được điều mình muốn rồi, ha ha ha ha ha—”
“Bốp!”
Một cú tát giáng thẳng lên mặt cô ta, Thẩm Dục Chu giận đến run rẩy:
“Lâm Nhược Uyển, sao cô có thể độc ác đến vậy?”
Lâm Nhược Uyển choáng váng, khi thấy rõ người trước mặt thì sững lại.
Nhưng rất nhanh đã đổi sắc mặt, tỏ ra tội nghiệp:
“Không phải đâu, Dục Chu, anh nghe em giải thích.”
“Giải thích?! Giờ cô còn gì để nói?! Tôi biết hết rồi!”
Thẩm Dục Chu gào lên mất kiểm soát.
Lâm Nhược Uyển khựng lại, lảo đảo đứng dậy, khóe môi cong lên thành một nụ cười kỳ dị:
“Anh biết hết rồi sao?”
“Vậy thì tôi cũng khỏi diễn nữa.”
“Giờ bà đã chết, anh cũng đã yêu tôi rồi, chúng ta cứ thế mà sống với nhau đi.”
Thẩm Dục Chu bị sự điên cuồng trong mắt cô ta làm cho kinh hãi, vô thức lùi lại hai bước, cười lạnh:
“Cô đang nói nhảm gì vậy? Khi nào thì tôi yêu cô?”
“Lâm Nhược Uyển, cô sẽ không thật sự cho rằng có tờ giấy đăng ký kết hôn thì tôi yêu cô đấy chứ?”
“Nếu không phải vì cô bán thảm đáng thương năm đó, tôi sao có thể mềm lòng?”
“Tôi sẽ kiện ly hôn, cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Nói xong, anh ta quay người định rời đi, nhưng lại bị Lâm Nhược Uyển túm chặt cổ tay.