Chương 7 - Hôn Nhân Giả Định

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Để cô tay trắng.”

Tay trắng?

Tôi khẽ cười:

“Hoắc Yến Lễ, nếu anh đã muốn làm cho tuyệt tình như thế…”

“Vậy tôi cũng chẳng cần nể mặt anh nữa.”

“Để xem… rốt cuộc là ai khiến ai tay trắng!”

Nghe tôi nói vậy, hiện trường lập tức vang lên tiếng cười ầm ĩ:

“Không phải tôi nghe nhầm chứ? Con Thẩm Thanh Hà này vừa nói… cô ta cũng có thể khiến Hoắc tổng tay trắng sao?”

“Người đàn bà này điên rồi! Không tự soi lại mình nặng được mấy lạng mà dám nói ra câu ngông cuồng như thế?”

“Chỉ là lời khoe khoang rỗng tuếch của kẻ bất tài thôi! Chắc giờ trong lòng cô ta đang hoảng loạn, run rẩy lắm rồi!”

“Đúng đó, nghĩ đến chuyện sắp mất vị trí phu nhân nhà giàu nhất nên mới buột miệng nói ra mấy câu nực cười, đúng là bị dọa đến ngu luôn rồi!”

Lâm Vãn Vãn cũng nhìn tôi đầy đắc ý và chế giễu:

“Thẩm Thanh Hà, cô đúng là chẳng biết hưởng phúc gì cả!”

“Cơ hội tốt như thế bày ra trước mắt, mà cô lại không biết nắm lấy?”

“Chỉ cần chăm sóc tốt cho tôi và đứa con trong bụng tôi, cô có thể tiếp tục làm phu nhân nhà giàu nhất mà ai cũng ao ước. Với hạng đáy xã hội như cô, đây là cơ hội thay đổi số phận tốt nhất rồi còn gì!”

Tôi chẳng thèm để ý ánh mắt khiêu khích và vẻ đắc ý của cô ta, bình thản nói:

“Làm phu nhân nhà giàu nhất, với cô có thể là cơ hội ngàn năm có một để đổi đời.”

“Nhưng với tôi, nó chẳng là gì cả.”

Lâm Vãn Vãn khẽ cau mày:

“Cô đúng là biết giả vờ! Nếu không phải anh Yến Lễ bị ép liên hôn với cô, cả đời này cô có cơ hội đặt chân vào giới thượng lưu sao?”

“Được lợi còn ra vẻ, bảo sao số cô sinh ra đã nghèo, cả đời chỉ biết hầu hạ người khác!”

Hoắc Yến Lễ cũng nhìn tôi từ trên cao xuống:

“Tuy tôi không hiểu vì sao cha tôi nhất quyết bắt tôi liên hôn với cô.”

“Nhưng từng ấy năm, tôi đã làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ.”

“Cũng để cô hưởng đủ vinh hoa.”

“Giờ cô đã không biết điều như vậy, thì vị trí phu nhân nhà giàu này, đúng là nên nhường lại.”

Nhìn Hoắc Yến Lễ đến giờ vẫn ảo tưởng rằng danh phận ấy có thể trói buộc tôi, tôi chỉ thấy thật đáng thương.

“Hoắc Yến Lễ, từng ấy năm nay, người hưởng lợi là anh.”

“Không biết điều… là anh.”

“Người nên nhường chỗ, cũng là anh.”

Sắc mặt Hoắc Yến Lễ tối sầm, hoàn toàn mất kiên nhẫn:

“Ban đầu tôi còn định nể cha tôi mà giữ lại cho cô chút thể diện.”

“Nhưng đã nhiều lần cô công khai khiêu khích tôi trước mặt mọi người, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Nói xong, anh ta quay sang bảo vệ bên cạnh:

“Cho Thẩm Thanh Hà biết, ai mới là kẻ đứng đầu ở Kinh Hải này!”

Nhận lệnh, một nhóm vệ sĩ bừng bừng khí thế tiến về phía tôi.

Lâm Vãn Vãn và đám bạn học đều nhìn tôi đầy châm chọc, mong chờ cảnh tôi thảm hại ra sao.

Thế nhưng, ngay khi bọn vệ sĩ sắp tới gần, trên cao bỗng vang lên tiếng động cơ ầm ầm rung trời.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng chiếc trực thăng hùng dũng bay vòng trên không.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả, những chiếc máy bay lần lượt hạ cánh ngay trước mặt mọi người.

Tiếp đó, từng nhóm đặc vụ trang bị đầy đủ, đội ngũ chỉnh tề bước xuống.

Cảnh tượng này khiến đám đông sửng sốt:

“Trời ơi, hoành tráng quá!”

Giữa sự kinh ngạc ấy, Hoắc Yến Lễ bước nhanh lên trước, cung kính hỏi:

“Các vị lãnh đạo, không biết hôm nay đột ngột đến đây là có việc gì?”

Kẻ vốn luôn đứng trên cao như Hoắc Yến Lễ, đây là lần đầu tiên lộ ra sự nhún nhường hiếm thấy.

Chưa kịp để họ trả lời, Lâm Vãn Vãn đã nhanh chóng khoác tay Hoắc Yến Lễ, cướp lời:

“Còn phải hỏi sao? Bao nhiêu lãnh đạo đến đây long trọng thế này, chắc chắn là tới dự đám cưới của chúng ta rồi!”

Nghe vậy, mọi người xung quanh lập tức hiểu ra:

“Đúng đúng! Chắc chắn là vì đám cưới của Vãn Vãn và Hoắc tổng mà tới!”

“Hoắc tổng đúng là không hổ danh người giàu nhất, quan hệ rộng khắp, đến cả bao nhiêu đặc vụ cũng đích thân tới chúc mừng!”

“Đỉnh thật đấy! Vãn Vãn, lấy được Hoắc tổng rồi thì sau này ngày tháng sung sướng của cậu còn dài lắm!”

Trong chốc lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoắc Yến Lễ và Lâm Vãn Vãn, vừa kinh ngạc vừa đầy ghen tị.

Khóe môi Lâm Vãn Vãn cong cao, ngạo nghễ tận hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Trên mặt Hoắc Yến Lễ lại càng hiện rõ sự phấn khích chưa từng có.

Anh ta nhanh chóng chỉnh lại trang phục, rồi hào hứng nói với nhóm đặc vụ:

“Cảm ơn các vị lãnh đạo đã đặc biệt tới dự đám cưới của tôi.”

“Mời mọi người vào trong!”

Vừa nói, Hoắc Yến Lễ còn hơi cúi người, làm động tác mời khách.

Thế nhưng, nhóm đặc vụ lại đứng yên bất động.

Thậm chí, ngay cả một ánh mắt cũng không liếc về phía Hoắc Yến Lễ.

Hiện trường lặng đi hai giây.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)