Chương 8 - Hôn Nhân Giả Định Hay Tình Yêu Thật Sự
Sau mưa, mọi thứ trở nên trong lành và yên ắng.
Những ngọn núi xa xa ẩn hiện trong làn sương tan dần, đường nét mềm mại hơn.
Trong khoảnh khắc sống sót sau thiên tai, giữa sự hỗn loạn và ồn ào của thế giới, tôi và anh ôm nhau thật chặt — lần đầu tiên cảm nhận được sự bình yên thực sự.
12
Trong những ngày cuối cùng ở Tam Xoa Câu, tôi chuyển hướng ghi hình sang đề tài hậu thiên tai.
Dù sạt lở gây ra tổn thất, nhưng cũng thể hiện một sức sống nguyên sơ, mạnh mẽ —
Những thân cây gãy đổ, lớp bùn đất dày đặc, và cả vẻ mặt kiên cường của người dân khi dọn dẹp lại nhà cửa — tất cả trở thành chủ đề mới trong ống kính của tôi.
Văn Việt không vội quay về, ngược lại còn ở lại làm trợ lý tạm thời của tôi.
Anh giúp tôi vác túi thiết bị nặng trịch, khi tôi loay hoay tìm góc chụp thì lặng lẽ đứng bên cạnh đưa đúng loại ống kính cần dùng.
Anh ít nói khi tôi làm việc, nhưng từng hành động đều cẩn thận, chu đáo đến không ngờ.
Nếu không phải vì thời gian của Văn Việt thật sự đáng giá từng phút, tôi còn muốn giữ anh lại làm trợ lý lâu dài.
Trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi chụp, chúng tôi ngồi trong một cái chòi nhỏ hóng gió.
Anh đột nhiên lấy điện thoại ra, giọng hơi gượng gạo:
“Hay là… mình chụp một tấm ảnh chung đi?”
Tôi hơi bất ngờ. Văn Việt vốn không thích chụp ảnh, ảnh chụp chung của tôi và anh đến giờ chỉ có đúng bộ ảnh cưới.
Nhưng tôi vẫn nghiêng người lại gần, mỉm cười trước ống kính.
“Tách” một tiếng, khung hình được cố định —
Trên tóc tôi vẫn còn vương bụi đất miền núi, nhưng nụ cười thì nhẹ nhàng thảnh thơi;
Còn anh thì không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng nét lạnh lùng nơi mi mắt đã âm thầm tan chảy, trở nên dịu dàng đến mức không tưởng.
Chiều hôm đó, tín hiệu mạng bị cắt suốt mấy ngày cuối cùng cũng được khôi phục.
Điện thoại rung liên hồi, liên tục nhận về tin tức từ bên ngoài.
Sau khi lên mạng, tôi phát hiện toàn bộ tin tức liên quan đến #Văn Việt và bạch nguyệt quang từng gây xôn xao trước đó đã bị xóa sạch.
Ngay cả Phương Tình – người đã lâu không liên lạc – cũng gửi tin nhắn giải thích cho tôi:
【Vân Thư, hy vọng em không bị mấy tin đồn vô lý đó ảnh hưởng.
Hôm đó trong lúc phỏng vấn, chị có nhắc đến em khi kể chuyện thời đại học, không ngờ lại bị người ta cố tình cắt ghép thêu dệt.】
【Nói ra chắc em không tin, hồi đó Văn Việt thường xuyên đến CLB nhiếp ảnh là vì em đấy.
Anh ấy cứ viện cớ đến tìm bạn cùng phòng, nhưng ánh mắt thì luôn dõi theo em.】
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, lời của Phương Tình khiến tôi sững người hồi lâu.
Lòng tôi khẽ rung động, như có thứ gì đó thôi thúc, tôi mở trang cá nhân của tài khoản quen thuộc “wwwww”.
Quả nhiên, anh đã đăng bài mới.
Bức ảnh mới nhất chính là tấm hình anh nắm tay tôi chụp cùng hôm đó, không ghi chú gì thêm.
【??? Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này?】
【Không phải anh này là người bị đồn ngoại tình lần trước à?】
【Tôi là fan cũ đây, jrm tôi chỉ có thể nói là: ông này không thể nào ngoại tình được đâu, chi tiết mời xem lại trang cá nhân.】
【Anh bạn, biết anh giàu rồi, không ngờ lại còn giàu thế cơ.】
【Giải án rồi bà con ơi! Dây đồng hồ ló ra trong ảnh Thất Tịch hôm trước chính là cái đồng hồ anh ấy từng đeo trong sự kiện. Tôi đã nói là ảnh rồi mà!】
【Chị dâu xinh quá, hai người đúng là trời sinh một cặp.】
Từng dòng bình luận vừa trêu đùa vừa chúc phúc khiến khóe môi tôi bất giác cong lên.
Tôi trèo lên giường, mỉm cười nhìn người bên cạnh rõ ràng nói sẽ đi ngủ từ 8 giờ, giờ vẫn còn đang giả vờ ngủ.
Tiếng thở của anh đều đều, nhưng lông mi thì khẽ run lên chẳng tự nhiên chút nào.
Còn giả vờ nữa à?
Tôi cố tình ghé sát, nhẹ nhàng thổi một hơi vào vành tai ửng đỏ của anh.
Đoạn tai ấy lập tức đỏ lên thấy rõ, ngay cả làn da bên cổ cũng lấm tấm đỏ hồng.
Vậy mà anh vẫn ngoan cố nhắm chặt mắt, quyết tâm diễn tròn vai “đang ngủ”.
Tôi nảy ra ý xấu, thò đầu lưỡi ra liếm nhẹ một cái lên vành tai nóng bừng ấy.
“Ưm!” — anh như bị điện giật, cả người run lên, bật dậy mở bừng mắt, đối mặt với ánh nhìn trêu chọc của tôi.
“Chào buổi tối nhé, anh W.” — tôi cười tủm tỉm chào anh.
Mặt anh cũng đỏ bừng, ánh mắt né tránh, mang theo sự bối rối khi bị lật tẩy, giọng khàn khàn:
“Em biết từ sớm rồi mà còn trêu anh…”
“Đúng vậy đó~” — tôi cố tình kéo dài giọng, dùng ngón tay chọc vào má anh.
“Thế một người nào đó chẳng phải cũng biết em biết rồi sao? Còn ngày nào cũng đăng bài ‘vợ thơm thơm anh, ôm anh một cái’.”
Anh bị tôi nói đến nghẹn lời, xấu hổ muốn trùm chăn che mặt:
“Anh… anh đâu có như vậy…”
Tôi bật cười, nhào vào lòng anh, áp mặt vào lồng ngực ấm áp đang phập phồng của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ vang lên.
Tôi khẽ hỏi:
“Văn Việt này… có phải là… từ lâu lắm rồi anh đã thích em rồi không?”
Anh im lặng một lúc, siết chặt vòng tay, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng, vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh lặng:
“Ừ, từ rất rất lâu rồi.”
13
Sau khi trở về từ Tam Xoa Câu, bộ ảnh của tôi bất ngờ thu hút sự chú ý lớn.
Nó khiến nhiều người bắt đầu quan tâm đến mảnh đất xa xôi mà kiên cường ấy.
Chiều hôm đó, Văn Việt bỗng nổi hứng, thắt tạp dề, tuyên bố sẽ đích thân vào bếp nấu một bữa tối cho tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc đến mức như sắp ra trận khi tra công thức trên điện thoại, lại liếc sang đống “chiến tích” bừa bộn trên kệ bếp — không nhịn được mà bật cười.
Tôi đang định lén chụp một tấm hình anh dễ thương vụng về thế này thì điện thoại reo lên — cái tên hiện trên màn hình khiến tôi sững người:
Là ba tôi.
Kể từ sau cuộc khủng hoảng gia đình lắng xuống và ông ra nước ngoài nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên ông chủ động gọi cho tôi.
Ông vẫn luôn thấy áy náy, nên không dám liên lạc.
Tôi bắt máy:
“Ba.”
“Vân Thư à…” — giọng ba tôi vang lên từ bên kia đầu dây, hơi ngập ngừng, “Không làm phiền con chứ?”
“Sao lại thế được, thời tiết ở California ổn chứ ạ?”
“Ổn, ổn lắm…” — ông ngừng lại một chút, giọng có phần khô khốc, “Ba có thấy bài báo về triển lãm ảnh của con rồi. Chụp đẹp lắm. Con gái ba, vẫn luôn xuất sắc như vậy.”
“Cảm ơn ba.”
Bên kia điện thoại lặng đi vài giây.
“Ba?”
“Vân Thư…” — cuối cùng ông cũng lên tiếng, “Ba… ba vẫn luôn muốn nói xin lỗi con.
Hồi đó chuyện công ty… ba thật sự… đã làm con chịu nhiều uất ức.”
Trong giọng ông đầy áy náy:
“Thời gian đó, ba không dám gặp con, cũng không biết phải đối diện thế nào.
Lấy cả hạnh phúc cả đời con ra đổi lấy sự yên ổn cho công ty… kiếp này ba cũng không tha thứ nổi cho bản thân.”
Tôi nhẹ giọng cắt lời ông:
“Ba, đó không phải là quyết định của riêng ba. Đó là giải pháp tốt nhất khi ấy. Con cũng không thể đứng nhìn mà không làm gì.”
“Giờ thấy Văn Việt đối xử tốt với con như vậy…” — giọng ông dường như nhẹ nhõm đi phần nào, mang theo sự yên tâm, “Ba nhìn ra được, thằng bé thật lòng với con. Như thế, ba cũng yên tâm hơn rồi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn về phía bóng người đang luống cuống trong bếp.
Khóe môi tôi bất giác cong lên, nói vào điện thoại bằng một giọng chắc chắn mà dịu dàng:
“Ba yên tâm nhé. Bọn con thật sự rất hạnh phúc. Rất rất hạnh phúc.”
Tôi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng bước vào bếp, ôm lấy eo Văn Việt từ phía sau.
Anh hơi bất lực, vỗ nhẹ lên tay tôi:
“Đừng nghịch, sắp xong rồi đây.”
“Không muốn đâu~” — tôi dụi trán vào lưng anh.
Anh khẽ cười một tiếng, không phản kháng nữa, mặc tôi dính lấy.
Trên bếp, món bò sốt cà chua đang sôi ùng ục, làn hơi ấm lan tỏa khắp không gian, dịu dàng bao bọc lấy chúng tôi trong thế giới nhỏ bé này.
Khói bếp nhân gian, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy.
Hết