Chương 6 - Hôn Nhân Định Mệnh Của Alpha Và Omega

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi Thẩm Thanh Huyền đưa cho tôi quyển sổ chiến thuật được viết tay chỉnh tề chẳng khác nào bản in, tôi không từ chối mà còn chăm chú xem thật lâu, rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt pha chút ngưỡng mộ và lệ thuộc nhìn cậu ta:

“Thanh Huyền, cậu giỏi thật đấy, chỗ này tôi vẫn không hiểu… cậu giảng lại cho tôi được không?”

Thẩm Thanh Huyền rõ ràng ngẩn người một chút.

Cậu ta nhìn tôi, trong đôi mắt băng giá ấy hình như có gì đó nứt vỡ trong khoảnh khắc.

Cậu ta im lặng nhận lại sổ, ngồi sát xuống bên tôi, bắt đầu giảng giải bằng giọng trầm thấp.

Khoảng cách rất gần, pheromone tuyết tùng lạnh lẽo gần như bao phủ lấy tôi.

Tôi ép bản thân tập trung nghe giảng, giả bộ mơ hồ hỏi lại, ngón tay vô thức chỉ trỏ trên giấy, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cậu ta.

Tốc độ giảng giải của cậu ta… chậm lại một chút.

Sau một buổi huấn luyện thể lực, Hắc Tiêu lại cởi áo ba lỗ ướt đẫm ném sang bên.

Lần này tôi không chửi nữa, chỉ lẳng lặng cầm một chai nước tăng lực đi tới, đưa cho hắn, ánh mắt lơ lửng, kiên quyết không nhìn cơ bụng, giọng nói thì cứng nhắc nhưng lại xen lẫn chút ngại ngùng:

“Uống không? Thấy cậu luyện ác quá.”

Hắc Tiêu nhướng mày, nhận lấy chai nước, mở ra uống một hơi dài, yết hầu lăn lên lăn xuống, mồ hôi men theo cằm chảy xuống cổ.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt trêu chọc, mang theo sự xâm lược hoang dã.

“Sao? Cuối cùng cũng nhận ra sức hút của ông đây rồi à?”

Tôi như mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức dựng lông, mặt đỏ tai nóng, la lên:

“Ai… ai thèm nhìn cậu! Đừng có tự luyến!”

Nói xong xoay người bỏ đi, bước chân hơi lảo đảo như đang luống cuống.

Sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp đầy khoái chí của hắn.

Tôi biết, hiệu ứng tương phản thế này là thứ hiệu quả nhất với kiểu người như hắn.

Còn Chu Dự Thâm, ngược lại là khó xử lý nhất.

Vì cậu ta quá hoàn hảo, lúc nào cũng dịu dàng, ân cần, chăm sóc từng chút một, cứ như thực sự không có chút tính công kích nào.

Tôi phải thận trọng từng chút để thăm dò giới hạn của cậu ta.

Sau một lần tàu vũ trụ thực hiện bước nhảy không gian, tôi giả vờ hơi choáng, mặt tái nhợt.

Chu Dự Thâm lập tức đỡ tôi, để tôi tựa vào người cậu ta, pheromone dịu dàng bao bọc lấy tôi, mang theo cảm giác xoa dịu.

“Khó chịu lắm à? Lần sau nhớ uống thuốc trước khi nhảy không gian nhé.”

Giọng cậu ta đầy lo lắng.

Tôi dựa vào ngực cậu ấy, ngón tay khẽ véo lấy vạt áo quân phục, trán tựa lên vai cậu ta, giọng yếu ớt:

“Ừm… quên mất. Nhưng pheromone của cậu… hình như khiến tôi thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tôi có thể cảm nhận rõ cơ thể cậu ta cứng lại trong tích tắc, mùi hương đào ngọt ngào kia cũng chợt trở nên nồng đậm, mang theo áp lực chiếm hữu đặc trưng của Enigma.

Cậu ta siết chặt tay, ôm tôi sát hơn, giọng vẫn dịu dàng, nhưng đã có thêm một tầng ý chiếm giữ không thể lẫn vào đâu được:

“Vậy thì dựa vào tôi đi. Lần sau để tôi nhắc cậu uống thuốc.”

15

Kế hoạch diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Bầu không khí giữa ba người bọn họ ngày càng vi diệu.

Bề ngoài thì phối hợp ăn ý, nhưng bên trong thì sóng ngầm cuộn trào.

Trong một buổi diễn tập thực chiến, nhóm chúng tôi nhận nhiệm vụ tiêu diệt một cứ điểm giả lập của bọn cướp không gian.

Chiến thuật được phân công là: Hắc Tiêu đánh chính diện, thu hút hỏa lực; tôi và Chu Dự Thâm đánh bên sườn, còn Thẩm Thanh Huyền hậu viện yểm trợ từ xa.

Hành động bắt đầu — Hắc Tiêu đánh cực kỳ hung hãn, gần như lấy khí thế nghiền nát để quét sạch phía trước.

Tôi và Chu Dự Thâm lặng lẽ luồn vào bên trong căn cứ.

Trước một cánh cửa điện tử cần phá mã, Chu Dự Thâm đang chăm chú thao tác thiết bị giải mã.

Tôi đứng sau cậu ấy, cảnh giác quan sát, ánh mắt lướt qua một điểm bắn tỉa ẩn nấp ở xa — chính là vị trí lẽ ra Thẩm Thanh Huyền đang ở đó.

Ma xui quỷ khiến, tôi cố tình thả ra một chút pheromone mang theo sợ hãi và mong muốn được xoa dịu, đồng thời nhẹ nhàng nghiêng người, gần như dựa sát vào lưng Chu Dự Thâm, như thể theo bản năng tìm kiếm sự che chở.

Động tác giải mã của Chu Dự Thâm khựng lại một nhịp.

Gần như cùng lúc ấy, từ điểm bắn tỉa xa xa vang lên một phát bắn cực kỳ chính xác và vượt chuẩn, trực tiếp thổi bay một mục tiêu mô phỏng ở bên phía trước, dù nó chưa kịp tạo thành mối đe dọa thực sự!

Pheromone tuyết tùng lạnh lẽo như một luồng khí lạnh sắc nhọn, lập tức quét qua khu vực chúng tôi đang đứng.

Chu Dự Thâm quay phắt lại, nhìn về phía điểm bắn tỉa, ánh mắt lần đầu tiên trở nên băng lạnh.

Hương đào ngọt ngào quanh người cậu ta cũng đột ngột trở nên căng thẳng và áp lực, thậm chí mang theo hàm ý cảnh cáo, trực diện nghênh chiến với luồng khí lạnh kia.

Hai luồng pheromone cấp Enigma mạnh mẽ âm thầm va chạm trong không khí.

Chỉ là thoáng qua nhưng khiến da đầu tôi tê rần, tim đập thình thịch.

Hắc Tiêu cũng cảm nhận được bất thường, giọng hắn cáu kỉnh vang lên trong thiết bị liên lạc:

“Này! Bên sau có chuyện gì vậy?! Thanh Huyền bắn lệch à? Còn Dự Thâm, pheromone của cậu tỏa ra tứ tung, ảnh hưởng đến tôi rồi!”

Chu Dự Thâm hít sâu một hơi, nhanh chóng thu lại khí tức, khôi phục vẻ dịu dàng, mỉm cười với tôi:

“Không sao, tiếp tục thôi.”

Nhưng tôi có thể thấy rõ — dưới nụ cười ấy là một tầng lạnh lẽo không thể che giấu.

Thành công rồi.

Sự cân bằng mong manh giữa họ… cuối cùng cũng bị tôi hé ra một kẽ hở.

16

Thế nhưng, khi tôi còn chưa kịp hưởng thụ quả ngọt đầu tiên của chiến thắng, một thông báo nhiệm vụ bất ngờ đã hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của tôi.

Mệnh lệnh tối cao: Một con tàu nghiên cứu mất liên lạc tại rìa vành đai tiểu hành tinh K-7, nghi ngờ bị thế lực không rõ tấn công. Tổ đội của tôi lập tức xuất phát, làm nhiệm vụ trinh sát và cứu viện nếu có thể.

Vành đai K-7 — môi trường cực kỳ phức tạp, tín hiệu hỗn loạn, là vùng nguy hiểm khét tiếng.

Nhưng điều quan trọng nhất là…

Đây là cơ hội.

Một cơ hội có thể giúp tôi thoát khỏi bọn họ.

Giả chết — thoát thân.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, tôi đã không thể dập tắt được nữa.

Tim tôi đập thình thịch vì hồi hộp xen lẫn phấn khích.

Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường, thậm chí còn cố tình tỏ ra phụ thuộc vào họ hơn bình thường.

“Dự Thâm… nhiệm vụ lần này… có nguy hiểm không?”

Tôi nhỏ giọng hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ bất an vừa đủ.

Chu Dự Thâm vỗ nhẹ vai tôi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Thẩm Thanh Huyền cẩn thận kiểm tra lại đồ bảo hộ cho tôi, giọng điệu vẫn lạnh lùng:

“Bám sát tôi.”

Hắc Tiêu thì không nói nhiều, nhét thẳng một bộ phát tín hiệu cầu cứu vào tay tôi, gằn giọng:

“Cầm cho chắc! Đừng chạy loạn! Lạc rồi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Tôi nhìn ba người bọn họ — những lời quan tâm ấy, giờ trong mắt tôi thật nực cười làm sao.

Bảo vệ tôi?

Bám sát các người?

Không được chạy lung tung?

Hừ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)