Chương 6 - Hôn Nhân Đáng Giá Bao Nhiêu
Nghe xong, giáo sư Chu thở dài một tiếng thật sâu:
“Lấy đạo của người, trả lại cho chính họ. Em làm đúng rồi.”
Bà nhìn tôi, trong mắt vừa có sự khen ngợi, lại vừa có chút xót xa.
“Chỉ là… em cũng bị cuốn vào rồi. Năm mươi phần trăm cổ phần kia…”
“Cô yên tâm.” – Tôi lấy bản hợp đồng chuyển nhượng ra – “Từ đầu đến cuối, bản hợp đồng này vốn đã vô hiệu.”
Bên B của hợp đồng là công ty vỏ mà tôi lập ra, người đại diện pháp luật là một người họ hàng xa mà tôi mượn tên.
Phó tổng Vương từ đầu tới cuối đều bị tôi dắt mũi.
Ông ta tưởng tôi muốn chia phần lợi nhuận, nào ngờ tôi muốn… lật đổ cả cái bàn cờ của ông ta.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi lại vang lên.
Là Trần Húc.
Giọng anh ta không còn vênh váo như trước, mà là hốt hoảng và tuyệt vọng.
“Lâm Vãn! Là cô phải không? Là cô làm đúng không?!”
“Tôi làm thì sao?”
“Cô điên rồi sao?! Tại sao phải làm vậy?! Cô hại chết tổng Vương rồi, tôi cũng xong đời rồi! Cô có biết ông ta sụp đổ rồi thì công việc của tôi cũng tiêu tan hết không?!”
Anh ta gào thét điên cuồng qua điện thoại.
“Công việc của anh, liên quan gì đến tôi?” – Tôi cười khẽ – “Trần Húc, tôi đã nói rồi, rời khỏi tôi, anh không thể bước nổi một bước ở Nam Thành. Bây giờ tin chưa?”
“Lâm Vãn! Đồ đàn bà độc ác! Cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Tôi chờ xem.”
Tôi cúp máy, đưa số anh ta vào danh sách chặn thêm một lần nữa.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt méo mó của Trần Húc vì giận dữ và sợ hãi.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Còn lâu mới đủ.
Tôi muốn… cả nhà anh ta đều phải nếm trải tất cả những gì tôi từng chịu đựng ở kiếp trước.
7.
Vụ án của phó tổng Vương lan rộng, toàn bộ thế lực chống lưng phía sau ông ta bị đào tận gốc.
Giới quan chức ở Nam Thành trải qua một cuộc thanh trừng chưa từng có.
Cha của Trần Húc—Trần Kiến Quân—vì có mối quan hệ mật thiết với phó tổng Vương, dù không trực tiếp nhúng tay vào tham nhũng, nhưng vẫn bị đình chỉ chức vụ để điều tra.
Danh tiếng tích góp cả đời, trong chớp mắt sụp đổ.
Giấc mộng làm trưởng phòng kinh doanh của Trần Húc, đương nhiên cũng tan theo mây khói.
Không chỉ thế, anh ta còn bị công ty sa thải vì “giới thiệu nhân sự không đủ năng lực”.
Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, nhà họ Trần từ một gia đình “tốt đẹp” được người người ngưỡng mộ, đã trở thành ôn thần ai cũng né tránh.
Tôi nghe nói, mẹ của Trần Húc vì không chịu nổi cú sốc, lâm bệnh nặng không dậy nổi.
Còn Trần Húc thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay tiền để chữa bệnh cho mẹ, lo lót cho cha—nhưng đi đến đâu cũng bị từ chối phũ phàng.
Anh ta đã đến tìm tôi.
Hôm đó, anh ta đứng chờ dưới lầu studio.
Chỉ vài ngày không gặp, cả người anh ta đã tiều tụy không nhận ra—râu ria lởm chởm, hốc mắt hõm sâu, hoàn toàn không còn chút vẻ hiên ngang, phong độ ngày nào.
Vừa thấy tôi, anh ta lao đến, bịch một tiếng, quỳ rạp trước mặt tôi.
“Vãn Vãn, anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi! Em tha thứ cho anh được không?”
Anh ta ôm chặt lấy chân tôi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem.
“Anh xin em, em giúp anh đi! Bây giờ chỉ có em mới cứu được anh thôi! Em chẳng phải đã trúng số sao? Em có tiền mà! Em cho anh một ít—không, cho anh chút tiền thôi—để bố mẹ anh vượt qua giai đoạn khó khăn này. Anh thề sẽ trả ơn cho em cả đời!”
Tôi cúi xuống nhìn anh ta, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ thấy… châm biếm.
Kiếp trước, tôi đã từng quỳ trước mặt anh ta, khóc lóc cầu xin đừng ly hôn.
Tôi cầu xin anh, vì tình nghĩa vợ chồng mười năm, hãy cho tôi một đường sống.
Vậy mà anh ta nói sao?
Anh ta nói:
Lâm Vãn, cô có biết soi gương không? Nhìn cái bộ dạng như ma của cô đi, ai mà không phát ngấy. Mau ký đi, đừng cản trở tôi bắt đầu cuộc sống mới.”
Hôm nay, người quỳ xuống lại là anh ta.
“Tôi hỏi anh, Trần Húc—anh còn nhớ cái ngày anh đuổi tôi ra khỏi nhà không?” – Tôi lạnh giọng hỏi.
Anh ta sững lại.
“Hôm đó trời cũng mưa như hôm nay. Tôi không một xu dính túi, không có nơi nào để đi. Tôi gọi cho anh, anh không nghe. Gọi cho mẹ anh, bà ta mắng tôi là đồ xui xẻo.”
“Tôi đường cùng tìm đến bố mẹ mình—họ đuổi tôi đi, nói tôi làm nhục họ.”
“Tôi ngồi cả đêm dưới chân cầu vượt, suýt chút nữa chết cóng.”
Mỗi một câu tôi nói ra, sắc mặt Trần Húc lại trắng thêm một phần.
“Vãn Vãn… chuyện đó đã qua rồi… Hay là… chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?” – Anh ta còn đang cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Bắt đầu lại?”
Tôi bật cười, rồi lạnh lùng đá anh ta một cú.
“Anh xứng sao?”
Tôi quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.
Phía sau vang lên tiếng khóc gào thảm thiết của anh ta—nhưng với tôi, đó lại là bản nhạc êm tai nhất tôi từng nghe.
Trở lại studio, giáo sư Chu đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.
Anh ta mặc một bộ vest cắt may chỉnh chu, dáng người cao ráo, khí chất nho nhã.
Thấy tôi bước vào, anh ta đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Chào cô Lâm tôi là Tịch Ngôn.”
Tịch Ngôn.
Cái tên này… tôi nhớ rõ.
Kiếp trước, anh là nhà đầu tư nổi danh nhất Nam Thành—mát tay, nhạy bén, đầu tư vào công ty nào là công ty đó thành công rực rỡ.
Có một công ty công nghệ vô danh được anh rót vốn, sau này trở thành doanh nghiệp trị giá nghìn tỷ.
Tôi còn nhớ, anh từng rất quan tâm đến văn hoá truyền thống—thậm chí từng chi số tiền khổng lồ để tài trợ một dự án thêu tay đang trên bờ tuyệt chủng.
Nhưng sao anh lại xuất hiện ở đây?
Giáo sư Chu mỉm cười giải thích:
“Vãn Vãn, đây là anh Tịch. Anh ấy nghe nói về kế hoạch Vân Cẩm của chúng ta nên rất hứng thú, muốn bàn về việc đầu tư.”
8.
Sự xuất hiện của Tịch Ngôn là một bất ngờ đầy niềm vui.
Không chỉ tỏ ra vô cùng tâm huyết với dự án “Vân Cẩm”, anh còn đưa ra rất nhiều đề xuất mang tính xây dựng về hướng thương mại hóa.
“Việc phục hưng thủ công truyền thống không thể chỉ nằm trong viện bảo tàng—phải để nó bước vào cuộc sống của giới trẻ.”
“Chúng ta có thể hợp tác với các nhà thiết kế độc lập để ra mắt các bộ sưu tập giới hạn. Hoặc liên kết với các khách sạn cao cấp, hội sở riêng để thiết kế nội thất dệt may độc quyền.”
Cách anh nghĩ… lại trùng khớp hoàn toàn với tôi.
Chúng tôi đã trò chuyện suốt cả một buổi chiều—từ kỹ thuật dệt Tống Cẩm đến chiến lược xây dựng thương hiệu trong tương lai.
Tôi phát hiện ra, anh không chỉ giỏi kinh doanh, mà còn rất có hiểu biết về nghệ thuật.
Nói chuyện với anh… là một loại cảm giác rất dễ chịu.
Cuối cùng, Tịch Ngôn đứng dậy, chìa tay về phía tôi:
“Cô Lâm tôi rất khâm phục tài năng và bản lĩnh của cô.
Tôi quyết định sẽ đầu tư cá nhân vào studio Vân Cẩm số tiền 50 triệu, lấy 30% cổ phần.
Cô thấy sao?”
Tôi sững người.
Năm mươi triệu, mà chỉ lấy ba mươi phần trăm cổ phần.
Gần như là tặng không.
“Anh Tịch… chuyện này…” – Tôi ngập ngừng.