Chương 6 - Hôn Nhân Cực Kỳ Không Xứng Đôi
Chỉ còn một bộ phận fan couple điên cuồng cố tìm lý do chứng minh tình yêu giữa cô ta và Lục Vận Xuyên, vẫn ngày ngày spam trên bình luận.
Buổi chiều hôm đó, đạo diễn sắp xếp nhiệm vụ chia cặp đôi ra để tìm manh mối trên núi.
Tôi chủ động yêu cầu ghép cặp với Dư Ninh.
Lục Vận Xuyên bước ba bước quay đầu một lần, cho đến khi bị cậu bạn trai nhỏ của Dư Ninh kéo đi:
“Đừng nhìn nữa anh Lục, chỉ chia ra làm nhiệm vụ trong hai tiếng thôi, chứ có phải sinh ly tử biệt đâu.”
Bình luận lại cười ầm ĩ.
“Anh Lục sắp hóa đá thành ‘hòn vọng thê’ rồi hả?”
“Lương Du Du cứ như thể mong được chạy đến chỗ Dư Ninh lắm ấy.”
“Đột nhiên nhớ đến một câu: Khi một cô gái bám lấy bạn, có nghĩa là cô ấy vẫn còn yêu. Nhưng khi cô ấy tỉnh táo, lý trí, không thèm để ý đến bạn nữa, thì hai người nên chia tay rồi.”
“Sao tôi cảm thấy Lương Du Du càng ngày càng xinh vậy?”
Tối hôm đó, siêu thoại của tôi và Lục Vận Xuyên leo lên top 3.
Có người đăng bài “10 điểm chứng minh Lương Du Du và Lục Vận Xuyên là trời sinh một cặp”, và Lục Vận Xuyên liên tục thả tim ở phần bình luận.
“Đúng vậy! Chính là như thế!”
Tôi lờ đi, chỉ đăng một bức ảnh chụp chung với Dư Ninh trên đỉnh núi khi hoàng hôn buông xuống.
Bình luận được yêu thích nhất:
“Chị Du Du ơi, dây giày bị tuột kìa! Kêu anh Lục quỳ xuống buộc lại cho chị đi!”
Đến ngày kết thúc ghi hình, mọi cuộc thảo luận về tôi và Lục Vận Xuyên đều xoay quanh câu hỏi liệu anh ấy có theo đuổi thành công hay không.
Đột nhiên, một tài khoản chuyên tung tin trong giới giải trí đăng bài bóc phốt:
“Buồn cười quá! Mọi người nghĩ Lục Vận Xuyên không chịu ly hôn vì yêu Lương Du Du à? Họ có thỏa thuận tiền hôn nhân! Nếu ly hôn, anh ta sẽ phải ra đi tay trắng! Giới giải trí này mà còn có tình yêu thật sự sao? Chẳng qua cũng chỉ vì tiền thôi!”
14
Dưới sự sắp xếp của công ty quản lý, buổi họp báo nhanh chóng được tổ chức.
Trước ống kính truyền thông, Lục Vận Xuyên nghiêm túc phủ nhận sự tồn tại của thỏa thuận tiền hôn nhân.
“Cái gì mà thỏa thuận tiền hôn nhân, cái gì mà ly hôn sẽ ra đi tay trắng, tưởng tượng cũng phong phú quá rồi đấy?”
Anh ấy nhếch môi cười nhẹ, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào:
“Những điều khoản bóc lột như vậy, về mặt pháp luật hoàn toàn không có giá trị.”
“Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng liên quan đến bài đăng đó và sẽ nhanh chóng tiến hành kiện tụng.”
Các phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, anh ấy trả lời trơn tru, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Có lẽ nhận ra không thể moi được tin tức gì từ anh ấy, họ lập tức chĩa micro về phía tôi.
“Nhờ những hiệu ứng truyền thông gần đây, danh tiếng của cô Lương đã được cải thiện đáng kể. Điều này có phải ám chỉ rằng cô sắp tiến vào ngành giải trí không?”
Tôi giật mình, vội vàng xua tay từ chối:
“Đừng nói linh tinh, tôi chỉ là một hotgirl hạng ba, biết rõ bản thân mình thế nào thôi.”
“Kỹ năng diễn xuất nửa vời của tôi chỉ hợp quay mấy clip ngắn, đi đóng phim chẳng phải là tra tấn mắt khán giả sao?”
Buổi họp báo vừa kết thúc, tôi đã nhanh chóng leo lên top trending.
#Lương Du Du: Tôi không muốn tra tấn mắt khán giả#
Bình luận đầy rẫy:
“Mẹ kiếp, chị Lương thẳng thắn quá, tôi thích chị ấy mất rồi!”
“Bao giờ làng giải trí mới có người ý thức như chị Lương đây? Đừng tiếp tục đóng mấy bộ phim rác rưởi nữa, đau mắt lắm!”
“Nói thật nhé, tôi đã xem hết mấy clip ngắn của chị ấy rồi, tôi thấy chị ấy diễn còn hay hơn khối nữ minh tinh khác.”
“Thực ra vợ chồng họ cùng đóng một bộ phim ngôn tình ngọt ngào cũng không tệ đâu nhỉ?”
“Ủng hộ ý kiến trên! Tôi muốn xem!”
Giữa những cuộc tranh luận ồn ào, lễ trao giải Cẩm Tú cũng đến.
Tôi cùng Lục Vận Xuyên tham dự.
Anh ấy đích thân giúp tôi chọn trang phục, trang điểm theo phong cách táo bạo, mượn về một chiếc váy dạ hội màu đỏ rực lửa.
Lúc đi trên thảm đỏ, anh ấy còn cẩn thận xách váy giúp tôi.
Cuối cùng, anh ấy giành được danh hiệu Ảnh đế, còn Phùng Hy trở thành Ảnh hậu, không có gì bất ngờ.
Bọn họ cùng đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn sáng chói, giữa những tiếng bấm máy dồn dập.
Tôi ngồi dưới khán đài, ngẩng đầu nhìn họ.
Trong thoáng chốc, tôi có thể hiểu được vì sao fan couple lại thấy họ xứng đôi.
Cho đến khi Lục Vận Xuyên nhận micro, anh ấy khách sáo cảm ơn đoàn phim, đạo diễn, và… cảm ơn tôi.
Từ đầu đến cuối, anh ấy không hề nhắc đến Phùng Hy, thậm chí không liếc nhìn cô ta một cái nào.
Nụ cười duyên dáng và dịu dàng của Phùng Hy gần như không giữ nổi nữa, gấu váy bên cạnh bị cô ta siết đến nhăn nhúm.
Đây chắc chắn là một đêm đau lòng đối với fan couple.
Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi cùng anh ấy sánh vai bước ra ngoài.
Giày cao gót mượn từ thương hiệu lớn rộng hơn nửa size, tôi không cẩn thận đá văng mất một chiếc.
Lục Vận Xuyên không cần suy nghĩ, lập tức cúi xuống nhặt lên, rồi quỳ một gối bên lề thảm đỏ, giúp tôi mang giày lại.
Khoảnh khắc này bị chụp lại, leo thẳng lên hot search số 1.
Bình luận sôi sục:
“Cứu tôi với! Cảnh này giống y hệt truyện ngôn tình!”
“Sao tôi cứ có cảm giác cảnh này quen quen vậy nhỉ… A! Chẳng phải là lúc ở phim trường, anh ấy cũng từng quỳ xuống giúp cô ấy đi giày sao?”
“Trời ơi, có phải chỉ mình tôi thấy hôm nay Lương Du Du đẹp nghiêng nước nghiêng thành không?”
“Nhưng bây giờ Lục Vận Xuyên đã là Ảnh đế rồi, khách quan mà nói, Lương Du Du có vẻ không xứng với anh ấy nữa nhỉ?”
“À đúng đúng đúng, Phùng Hy là Ảnh hậu, Phùng Hy mới xứng với anh ấy, nhưng tiếc là… anh ấy chẳng hề nhắc đến cô ta.”
Chúng tôi ngồi vào xe, ngoài trời tuyết rơi lác đác.
Lục Vận Xuyên quấn chặt áo khoác quanh người tôi, nắm lấy đôi tay lạnh cóng của tôi, hỏi nhỏ:
“Sao em có vẻ không vui?”
Tôi thở dài:
“Không phải không vui, chỉ là cảm thấy chuyện này quá kỳ diệu.”
“Một tháng trước, họ còn ghét em đến tận xương tủy. Chỉ vì em ăn một cây kem mà có thể bị mắng đến mấy trăm bình luận.”
Tôi đưa tay hứng một bông tuyết, nhìn nó tan trong lòng bàn tay.
“Thật ra, điều mà em không hiểu nhất là… làm sao anh lại thích em?”
Lục Vận Xuyên trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói:
“Lúc đầu, anh đúng là vừa biết ơn, vừa căm ghét em. Năm vạn tệ đó, cùng với yêu cầu kết hôn, anh đã nghĩ đó chỉ là một trò chơi của thiên kim tiểu thư.”
Trước khi gặp tôi, đã từng có người đề nghị trả một triệu tệ để bao nuôi anh ấy.
Anh ấy không đồng ý.
Lý do anh ấy chấp nhận lời đề nghị của tôi, chỉ vì khi đó, anh ấy đã hoàn toàn cùng đường.
“Nhưng có một lần, sau khi nhận cuộc gọi từ gia đình, em đã uống say. Em ôm anh và nói rất nhiều.”
“Em kể rằng em từng sống cùng bà ngoại ở một thị trấn nhỏ. Đến khi em mười tám tuổi, bà qua đời, em mới biết gia đình mình thực ra rất giàu có.”
“Bố mẹ em đã dẫn theo em trai ra nước ngoài, chỉ để lại cho em một tấm thẻ với mười vạn tệ.”
Tôi say đến mức mất ý thức, sáng hôm sau tỉnh lại đã quên sạch những gì mình nói hôm đó.
Nhưng anh ấy nhớ rất rõ.
“Chúng ta vốn dĩ là cùng một thế giới.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, cúi xuống hôn lên trán tôi.
“Khi đó anh nghĩ, nếu phải làm thế thân của mối tình đầu, cũng không sao cả.”
“Dù sao, hắn ta đã rời bỏ em. Còn chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Nói cho cùng, người chiến thắng vẫn là anh.”
Đêm hôm đó, tôi kiểm tra “thành quả luyện tập” của anh ấy, đến mức mệt rã rời, nằm lì trên giường không nhấc nổi eo.
Sau khi tôi ngủ thiếp đi, Lục Vận Xuyên âm thầm trả lời một bình luận.
“Giải Cẩm Tú đã tổ chức 46 lần, có tổng cộng 47 người từng đoạt Ảnh đế. Tôi cũng chỉ là một trong số đó.”
“Nhưng thế gian rộng lớn, chỉ có một Lương Du Du.”
(Toàn văn hoàn.)