Chương 6 - Hôn Nhân Chớp Nhoáng Cùng Đặc Cảnh
“Thẩm Diệu? Là anh phải không?!” Nước mắt tôi chảy xuống còn nhanh hơn phản ứng của lý trí.
“Chị dâu,” Một giọng nam lạ vang lên, “Bệnh viện trung tâm thành phố, tầng 7, phòng 712.”
Tôi thậm chí đi dép còn mang nhầm, chìa khóa xe cầm ba lần mới cầm được chắc.
Cả thành phố trong cơn mưa đêm bị kéo giãn thành những mảng màu méo mó qua cửa kính ô tô, mỗi cái đèn đỏ đều dài như cả thế kỷ.
Đến trước cửa phòng bệnh, ánh mắt ngập ngừng của cậu cảnh sát trẻ khiến chân tôi mềm nhũn.
“Chị dâu…”
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, nước mắt tôi như vỡ đê.
Tên ngốc Thẩm Diệu đầu quấn băng trắng, tay trái bó bột, những vết bầm tím dưới lớp áo bệnh nhân loang lổ như tranh trừu tượng.
Vậy mà anh ta còn cười!
“Khóc gì chứ?” Giọng anh khàn như giấy nhám, “Chồng em mạng lớn lắm.”
Tôi muốn nhào tới ôm anh, nhưng lại sợ chạm phải vết thương, cuối cùng chỉ biết nắm chặt bàn tay phải lành lặn của anh mà vừa khóc vừa sụt sịt.
“Đau không?” Tôi khẽ chạm lên vết trầy trên má anh.
Bất ngờ, anh kéo mạnh một cái khiến tôi ngã vào lòng anh.
“Á!” Nghe thấy tiếng anh khẽ rên, tôi vội định ngồi dậy, nhưng lại bị anh dùng tay không bị thương giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích,” Hơi thở anh phả vào tai tôi, “Cho anh sạc pin một lát.”
Xuyên qua lớp áo bệnh nhân, nhịp tim vững vàng của anh đập từng nhịp vang lên bên tai tôi.
13
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bó bột của Thẩm Diệu, đầu ngón tay lướt qua những vết sẹo gồ ghề như một tấm bản đồ câm, ghi lại từng lần anh liều mạng bảo vệ người khác.
“Thẩm Diệu,” Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh, “Từ ngày chọn anh, em đã biết tương lai sẽ phải đối mặt với những gì.”
Không biết từ khi nào mưa ngoài cửa sổ đã ngừng, một tia sáng sớm len qua rèm, in lên khuôn mặt tái nhợt của anh những mảng sáng tối chồng chéo.
Anh khẽ cau mày: “Nguyễn Đường.”
“Em không sợ.” Tôi ngắt lời anh, hai tay nâng mặt anh lên, “Em sợ là bị loại khỏi thế giới của anh. Mỗi lần anh mất liên lạc, em cảm thấy mình như người ngoài cuộc, chỉ có thể chờ đợi vô vọng.”
Yết hầu Thẩm Diệu chuyển động, ánh mắt anh dần sâu hơn.
“Thật ra, hồi đi học em cũng từng thầm thích anh, chỉ là chưa bao giờ dám nói.”
Tôi nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay lại với nhau: “Em muốn sánh vai cùng anh, chứ không mãi đứng phía sau. Anh bảo vệ thế giới, còn em sẽ bảo vệ anh, được không?”
Hơi thở Thẩm Diệu bỗng trở nên nặng nề, anh ôm chặt tôi hơn.
“Vết thương của anh!”
“Đừng động đậy.” Anh khàn giọng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, “Cho anh ôm thêm chút nữa.”
Bỗng anh buông tôi ra, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tôi ngỡ ngàng.
“Đồng ý với anh một việc.”
“Gì vậy?”
“Bắt đầu từ ngày mai, theo anh học võ.”
Tôi bật cười: “Đội trưởng Thẩm tính lợi dụng chức quyền à?”
Anh gật đầu rất đàng hoàng, ngón tay cái khẽ vuốt ve đốt tay tôi: “Bắt đầu từ tự vệ cơ bản.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Không tin tưởng em đến vậy à?”
“Không phải không tin,” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên nhẫn cưới trên tay tôi, “Anh muốn dạy em biết cách tự bảo vệ mình, như vậy anh mới yên tâm dẫn em theo.”
14
Chiều muộn, tôi nhìn ra ngoài qua cửa kính phòng tập múa của đoàn, lập tức nhìn thấy dáng người nổi bật kia giữa đám đông.
Thẩm Diệu mặc áo thun đen đơn giản, tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon chuẩn chỉnh.
Ánh hoàng hôn phủ lên anh một lớp ánh sáng vàng, trông chẳng khác nào người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang.
Các cô gái đi ngang đều ngoái lại liên tục, có cô gan hơn còn lén lấy điện thoại ra chụp.
“Tsk, đúng là thu hút ong bướm.” Tôi chạy đến, dùng ngón tay chọc nhẹ vào bụng sáu múi cứng như đá của anh.
Anh thuận tay nắm lấy bàn tay đang nghịch của tôi, ngón cái nhẹ lướt qua lòng bàn tay tôi: “Không bằng vợ anh.”
Trên đường về nhà, đi ngang qua tiệm trà sữa, tôi níu tay áo anh đong đưa: “Đội trưởng Thẩm ơi~ Em muốn uống khoai môn trân châu~”
Anh nhướng mày: “Tuần trước ai nói kiêng đường?”
“Chỉ một ly thôi mà~” Tôi giơ một ngón tay, chớp mắt nhìn anh làm nũng.
Trong lúc xếp hàng, bất ngờ có một anh chàng mặc đồ hàng hiệu tiến lại gần: “Chị ơi, cho em xin WeChat được không?”
Tôi vừa định lịch sự từ chối thì một bàn tay với các khớp rõ ràng bất ngờ vươn ra từ phía sau, nắm chặt cổ tay tôi.
“Cô ấy có chủ rồi.”
Anh chàng kia chạy mất dép, còn tôi thì quay đầu lại thấy rõ đường quai hàm căng chặt và yết hầu anh đang trượt lên trượt xuống — rõ ràng đang cố kìm lửa giận.
Lại lật lọ tương ớt nữa rồi.
Tôi nhịn cười suốt quãng đường về nhà, tay bị anh nắm đến mức nóng ran.
Về đến nhà, anh đeo tạp dề vào bếp nấu ăn.
Bộ đồ mặc nhà màu đen ôm lấy cơ thể rắn rỏi, phác họa rõ nét từng thớ cơ lưng và vai.
Anh cầm muôi đảo món sườn xào chua ngọt, mùi thơm ngọt cay lan tỏa khắp gian bếp.
Tôi vòng tay ôm từ phía sau, áp má vào lưng anh: “Thẩm Diệu, anh có biết bây giờ trông anh giống cái gì không~”
Anh tắt bếp, xoay người lại: “Giống gì?”
“Giống một con chó to bảo vệ đồ ăn.” Tôi cười ranh mãnh chọc vào hông anh, Đến người lạ cũng phải ghen. Biết thế hồi đó em theo đuổi anh luôn cho rồi, khỏi để anh thiếu cảm giác an toàn như giờ.”
Thẩm Diệu nhướng mày, bất ngờ bế bổng tôi lên đặt lên bàn bếp.
Chiều cao này khiến tôi phải vòng chân ôm lấy eo anh, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia.
Anh chống hai tay hai bên người tôi, đầu mũi gần như chạm vào nhau: “Bây giờ theo đuổi cũng chưa muộn.”
Tôi nghịch mấy chiếc cúc áo cổ của anh, cố ý trêu: “Theo đuổi thế nào? Viết thư tình? Mang bữa sáng? Hay là…”
Câu chưa dứt đã bị anh hôn ngắt.
Nụ hôn dịu dàng mà dây dưa, đầu lưỡi anh lướt qua vòm miệng khiến tôi mềm cả chân, suýt không ngồi vững.
Bất ngờ, anh bế tôi cả người lên.
Tôi giãy nãy: “Thẩm Diệu! Còn chưa ăn cơm mà!”
Anh bế tôi bằng một tay, đi thẳng về phía phòng ngủ, giọng khàn khàn: “Ăn món tráng miệng trước.”
Nửa đêm, tôi nằm bẹp trong lòng anh lướt điện thoại, lướt đến thông báo họp lớp.
“Tháng sau có họp lớp, mình đi cùng nhau nha?”
Ngón tay Thẩm Diệu đang vẽ vòng tròn sau gáy tôi bỗng khựng lại, rồi anh cúi đầu cắn nhẹ vành tai tôi:”Bù gì cơ?”
“Bù lại tình yêu tuổi học trò mà mình bỏ lỡ.” Nụ hôn của anh rơi xuống xương quai xanh tôi, “Bắt đầu từ nắm tay… hôn hít… rồi đến…”
Về sau tôi mới hiểu sâu sắc thế nào là “bù lại”…
15
“Chị dâu! Em về rồi đây!” Thẩm Chiêu hùng hổ đẩy cửa bước vào, mặt đỏ lựng đầy khả nghi.
Tôi đang nằm trên sofa đắp mặt nạ: “Sao rồi? Bạn trai mà anh em giới thiệu thế nào?”
Thẩm Chiêu phóng tới bên tôi, ghé sát vào tai thì thầm đầy thần bí: “Chị dâu, không nói nhiều——”
Cô nàng phấn khích khoa tay múa chân: “Cơ ngực anh ấy còn to hơn cả trai đẹp tiệm nướng thịt!”
Nghe thế tôi phì cười: “Hahahaha…”
“Thẩm Chiêu!” Thẩm Diệu từ thư phòng bước ra, mặt đen như đáy nồi, “Em lại nói bậy bạ gì đó hả?!”
“Em nói thật mà!” Thẩm Chiêu bĩu môi không phục, “Người ta là xạ thủ hàng đầu trong đội của anh đấy, thân hình sao mà không chuẩn!”
Khóe miệng tôi dưới lớp mặt nạ không ngừng nhếch lên.
Xem ra Thẩm Diệu lần này chịu chi thật, lôi cả trụ cột đội ra làm mai.
Thẩm Diệu không nói không rằng, xách cổ áo Thẩm Chiêu như xách mèo, lôi ra khỏi cửa: “Cút, đừng làm hư vợ anh.”
“Anh ơi!” Thẩm Chiêu bám lấy khung cửa vật lộn: “Em còn là em ruột anh không đó! Có ai làm anh trai kiểu này không?!”
“Không.” Thẩm Diệu mặt tỉnh bơ, “Lượm ở thùng rác về.”
“……”
Cửa đóng rầm một tiếng, Thẩm Diệu quay lại, đè tôi xuống ghế sofa.
“Vợ anh cười cái gì?” Anh nheo mắt nguy hiểm, tay nhẹ nhàng gỡ mặt nạ trên mặt tôi.
Tôi cố nhịn cười: “Đội trưởng Thẩm à, anh đúng là lợi dụng chức vụ ha? Cả đội viên cũng lôi ra mai mối.”
Anh cúi đầu cắn tôi một cái: “Đó gọi là phân bổ tài nguyên hợp lý. Để nó rảnh quá suốt ngày rủ rê làm hư em.”
“Vậy… phân bổ xong chưa?” Tôi chớp mắt hỏi.
Thẩm Diệu hừ lạnh: “Tên đó vừa nhắn tin hỏi, lần sau hẹn hò có thể rủ Thẩm Chiêu đi leo núi không.”
Tôi không nhịn được nữa, cười phá lên: “Thẩm Chiêu lần này có người trông rồi.”
Anh bế ngang tôi lên đi về phía phòng ngủ: “Phải, để tụi nó đi chơi với nhau, khỏi làm phiền buổi hẹn của vợ chồng mình—”