Chương 4 - Hôn Nhân Chôn Vùi Tình Yêu

10.

Sau khi ly hôn, Lộ Dương trở thành một người cha tốt.

Mỗi tuần anh ta sẽ dành một ngày đưa Tiểu Mãn đi chơi.

Điều này làm Tiểu Mãn rất vui.

Hai cha con đi công viên trò chơi, đi sở thú, Lộ Dương dẫn con bé trải nghiệm những điều mà tôi không thể nào làm cho con.

Ví dụ như Tiểu Mãn nói: “Bố có thể đặt con lên vai bố, cao lắm, nhưng con không sợ.”

Thật mỉa mai. Tôi đã từng dùng hết phương pháp cũng không đạt được mục đích, sau khi ly hôn lại dễ dàng đạt được.

Nhưng cũng nhẹ nhõm.

Không thể giữ chặt được hạt cát, thà buông bỏ còn hơn làm khổ mình, khổ người.

Một ngày nọ, Tiểu Mãn lén nói với tôi: “Bố cứ bảo con rủ mẹ đi chơi cùng, nhưng con không muốn.”

Tôi tò mò hỏi con: “Sao vậy?”

Con nói: “Vì mẹ không muốn.”

Lộ Dương muốn tái hôn là việc rõ như ban ngày.

Rất nhiều bạn bè chung của chúng tôi đều đồng tình rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ quay về bên nhau, dù gì thì tình cảm đã bao năm như thế, đâu thể nói buông là buông.

Lộ Dương nói: “Anh có kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng có một ngày anh theo đuổi lại được em. Niệm Niệm, anh sẽ thay đổi, anh sẽ biến thành người như em mong muốn. Em đợi anh.”

Tôi bảo Lộ Dương đừng lãng phí công sức nhưng anh ta không nghe.

Mãi đến khi tôi có bạn trai.

Lộ Dương nổi cơn thịnh nộ muốn ra tay, nhưng người ta trẻ hơn anh ta, thể lực cũng tốt hơn anh ta.

Mắt anh ta đỏ hoe, van xin tôi đừng rời đi, đừng đối xử với anh ta như vậy.

“Em trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng mà Niệm Niệm, anh xin em, đừng như thế này, anh không chịu nổi.”

Anh ta nói anh ta không thể chịu được việc tôi ở bên người khác, càng không thể chịu đựng việc Tiểu Mãn gọi người khác là bố.

Tôi hứa với anh ta: “Anh yên tâm, anh vĩnh viễn là bố Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cũng chỉ có một người bố là anh.”

Nhưng chỉ trong giới hạn đó.

Những việc khác không liên quan đến anh ta.

Lộ Dương không hiểu.

“Anh đã phạm sai lầm lớn đến mức nào mà em đối xử với anh như vậy? Tư Niệm, anh không thể tha thứ đến thế sao?”

Vấn đề này khiến tôi lạnh nhạt hẳn.

“Trên đời này có rất nhiều thứ không có cái giá cụ thể. Vì không có giá, người bị tổn thương cũng không đáng được nhận một câu xin lỗi. Lộ Dương, anh ngẫm lại xem bao nhiêu năm qua của chúng ta, có lẽ anh còn nợ tôi và Tiểu Mãn một lời xin lỗi. Tuy nhiên, không phải lời xin lỗi nào cũng có thể đổi lấy một câu không sao đâu.”

11.

Lộ Dương rất bận rộn.

Mặc dù anh tự mình gây dựng sự nghiệp nhưng cũng đang dần tiếp nhận công việc của gia đình.

Anh cần thường xuyên tăng ca, đi công tác.

Vì thế anh trân trọng khoảng thời gian ở bên cạnh Tư Niệm.

Nhưng từ khi có con, hai người hiếm khi có được thế giới hai người.

Tiểu Mãn khó chăm sóc, hay khóc, thường quấy. Cho dù trong nhà có bảo mẫu, có người hộ lý chăm sóc mẹ con trong thời gian ở cữ nhưng mỗi ngày Lộ Dương đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tiếng ồn tần số cao này liên tục đập vào màng nhĩ Lộ Dương, khiến anh cáu kỉnh, bực bội.

Lộ Dương nhớ lúc Tư Niệm còn đang ở cữ.

Đêm đó khi đi xã giao về nhà, mới vừa vào cửa đã nghe tiếng Tiểu Mãn khóc. Anh hỏi chị hộ lý sao không dỗ nó.

Chị hộ lý cười nói trẻ sơ sinh hay khóc là việc bình thường.

Thấy anh về, Tư Niệm vui vẻ bảo anh qua nhìn con.

Lộ Dương không muốn đi nhưng anh không thể nói thẳng là không đi được. Vì thế anh kìm nén sự bực bội của mình, vào phòng con.

Tư Niệm bảo anh ôm con.

Anh ôm.

Nhưng anh vừa bế, con bé đã khóc rống lên.

Tiếng khóc khiến huyệt Thái dương Lộ Dương nhảy liên hồi.

Giây tiếp theo, anh ném đứa trẻ vào nôi.

Khi đó Lộ Dương cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng.

Anh cảm thấy mình biết chuyện gì diễn ra. Lúc anh ném xuống thì con bé cách nôi không xa, giường lại mềm mại như thế, không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng mà Tư Niệm nổi điên.

Cô ấy dại ra vài giây rồi hét thất thanh.

Cô bế con gái lên, ánh mắt nhìn Lộ Dương như muốn băm vằm anh ra thành từng mảnh.

Đó là lần đầu tiên Lộ Dương nhìn thấy Tư Niệm mất lý trí như vậy.

Cô bảo Lộ Dương cút.

Cô khóc đòi gọi cảnh sát, nói Lộ Dương muốn giết con cô.

Đó là lần đầu tiên Lộ Dương cảm thấy Tư Niệm giống người điên.

Sau đó thì có lần thứ hai, lần thứ ba.

Khi đó Tư Niệm thường nói: “Lộ Dương, chúng ta nói chuyện đi.”

Lộ Dương rất ghét câu nói này.

Lại nữa, lại tới nữa.

Anh cảm thấy chả có gì để nói.

Cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai cả.

Tại sao phải dành thời gian cho con cái?

Nó còn nhỏ như vậy, biết cái gì?

Trong nhà không phải có bảo mẫu, có hộ lý sao?

Tại sao phải phí sức lực cho những việc này?

Anh về muộn thì sao?

Làm việc cả ngày đã đủ mệt, về nhà cũng không thể nghỉ ngơi.

Anh đã trốn rồi sao còn không buông tha anh?

Nhưng Tư Niệm vẫn luôn theo sau anh.

Làu bàu, cằn nhằn.

Giống chị Tường Lâm dưới ngòi bút Lỗ Tấn.

Trước đây Lộ Dương không hiểu, chị Tường Lâm đúng là rất bất hạnh, cho nên chị ấy kể lể nỗi đau khổ của mình thì sao chứ?

Nhưng sau này Lộ Dương dần phát hiện, thật sự rất phiền.

Một người không thể đồng cảm hoàn toàn với người khác.

Lần đầu tiên bạn nói, có thể tôi sẽ đau lòng.

Lần thứ hai bạn nói, có lẽ tôi còn xúc động.

Nhưng lần thứ ba, lần thứ tư, những lời tương tự lặp đi lặp lại khiến người kia chỉ còn lại chống đối.

Lộ Dương cho rằng cuộc sống áp lực, tẻ nhạt, buồn chán và đau khổ như vậy sẽ kéo dài mãi.

Cho đến một ngày, anh bỗng phát hiện đã lâu rồi Tư Niệm không còn chủ động gọi điện thoại cho anh.

Cuộc sống của anh cũng trở nên thoải mái hơn.

Không ai kiểm soát, không ai can thiệp.

Anh cũng không cần phải bỏ ra thời gian hay sức lực gì.

Mọi người nói Tư Niệm là người vợ tốt.

Lộ Dương cũng đồng tình.

Nhưng cuộc sống hôn nhân vẫn nhàm chán.

Nhàm chán đến mức khi Tưởng Ninh bị người ta đưa đến phòng anh, anh lại tò mò về những điều cô ấy đã trải qua.

Anh nghe Tưởng Ninh khóc lóc kể lể quá khứ của mình, chuyện xảy ra ở quán bar.

Cô nói: “Không sao, dù có gắng gượng, vất vả đến đâu cũng không thành vấn đề, miễn là có thể trả nợ cờ bạc cho bố, sau đó rời đi với lương tâm trong sạch.”

Khoảnh khắc đó Lộ Dương động lòng trắc ẩn.

Anh cảm thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, một cô gái cùng đường tuyệt vọng như vậy, lẽ ra phải có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vì vậy anh đến quán bar đó, tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của Tưởng Ninh.

[Tôi muốn cứu cô ấy!]

Đó là ý nghĩ lúc ấy của Lộ Dương.

Xong việc ngẫm lại thật hoang đường.

Nếu Lộ Dương là người đứng nhìn, anh sẽ cảm thấy người đàn ông làm như thế là thằng ngốc.

Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè thuần khiết.

Trên đời này có bao nhiêu người cần cứu vớt, vì sao lại là cô ấy?

Nếu cô ấy là người mắt lé miệng lệch, mặt lở loét, liệu anh có cứu không?

Nói cho cùng chẳng qua trên đầu chữ sắc có một con dao.

(Chú thích: Chữ sắc 色, chữ dao 刀. Nghĩa bóng: dục vọng sẽ làm giảm mức độ cảnh giác của con người trước nguy cơ, ý nghĩa tương tự như sắc đẹp mang lại tai họa.)

Tưởng Ninh lên kế hoạch từng bước, Tưởng Ninh đang tính kế anh.

Lộ Dương không bất ngờ khi phát hiện ra sự thật này.

Anh lấy lại 500.000 đã đưa cho Tưởng Ninh. Anh yêu cầu cô viết giấy nợ, trả lại 800.000 đã trả nợ giúp cô.

Tưởng Ninh cười chế giễu anh: “Anh cho rằng làm vậy thì vợ anh có thể quay về sao? Anh cho rằng hai người ly hôn thật sự vì tôi? Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy, là anh tình nguyện mắc mưu thôi. Còn về vợ anh, cô ấy từ đầu đến cuối không hề bận tâm đến tôi. Ồ, không, là từ đầu đến cuối cô ấy không thèm để ý đến anh.”

Tư Niệm không yêu anh.

Hết người này đến người kia nhắc nhở anh như vậy.

Lộ Dương không muốn thừa nhận.

Nhưng anh không thể không thừa nhận.

Anh đã mất Tư Niệm từ lâu.

“Sau này cậu định thế nào?” Có người hỏi Lộ Dương.

Lộ Dương hút thuốc, giọng khàn khàn đáp: “Nuôi Tiểu Mãn thật tốt.”

“Kết hôn không?”

“Không.”

Hôn nhân chôn vùi tình yêu của anh.

Hôn nhân quá tẻ nhạt!

---Hết---