Chương 1 - Hôn Nhân Chờ Đợi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ly hôn rồi tái hôn còn mang con theo, khác gì từng ngồi tù đâu!”

Bạn thân tôi gào lên chói tai, điên cuồng lắc lấy cánh tay tôi, mắng tôi hồ đồ.

Mà tôi vẫn cắn ống hút cười ngốc nghếch.

“Không sao, trong nhà có thêm đứa trẻ thì càng vui.”

Khi đó tôi nghĩ, hôn nhân là chuyện của hai người, chỉ cần Lục Tri Ngôn thật lòng với tôi thì đã đủ.

Cho đến khi đứa trẻ bị bệnh, người vợ cũ say rượu của anh ta tìm đến tận cửa, vung tay tát cho tôi hai cái rồi mắng:

“Lục Tri Ngôn, đây chính là cái anh gọi là sẽ không bạc đãi Tiểu Mãn sao? Mới ly hôn mấy năm đã kiếm cho nó một bà mẹ kế ác độc thế này!”

Tôi choáng váng vài giây, trong lòng bùng lửa giận, muốn trả đòn thì lại bị Lục Tri Ngôn nắm chặt cổ tay.

“Trước mặt con mà đánh mẹ nó thì không hay, biết đâu nó còn ghi hận em. Để anh xử lý.”

Anh ta thành thạo khoác áo cho cô ta, lấy chai sữa giải rượu, đỡ cô ta ra khỏi cửa.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, lời bạn thân có lẽ không hề quá đáng.

May mà vẫn chưa muộn.

Tôi mở danh bạ, bấm một số chưa đặt tên:

“Trung thu này anh về, có thời gian đi xem mắt không?”

Chương 1

“Cô Thẩm, tuy rằng tôi đơn phương thích cô mười lăm năm, nhưng tạm thời tôi chưa muốn lên hot search với cái mác ngoại tình trong hôn nhân đâu.”

Người đàn ông nửa tự giễu, vừa cười vừa trêu, trong giọng lại ẩn giấu chút mong chờ.

“Sắp ly hôn rồi.”

“Vậy thì tốt, Trung thu tôi lái xe đến đón, tiện gặp mặt phụ huynh luôn.”

Anh ta vội vàng chốt hạ, như sợ tôi đổi ý, dứt khoát cúp máy.

Ngay giây sau, Lục Tri Ngôn mở cửa bước vào, cười áy náy với tôi, liếc thấy chiếc điện thoại tôi vừa đặt xuống, bèn giả vờ tìm chuyện để nói:

“Lại nói xấu anh với bạn thân à?”

Tôi không đáp, ánh mắt rơi trên vai trái hơi ướt của anh.

Bên ngoài đâu có mưa.

Vết ướt ấy, e rằng là mặn.

Món ăn sớm đã nguội lạnh.

Tôi lặng lẽ bưng đĩa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, nhìn nó xoay vòng mười hai lần dưới ánh đèn vàng, lúc ấy Lục Tri Ngôn mới nhận ra sự im lặng khác thường của tôi.

Anh sốt sắng ghé lại, đưa ra chiếc bánh nhỏ:

“Trên đường về mua cho em, vị khoai môn em thích nhất, thử xem?”

Mùi ngọt nồng lan khắp mũi, khiến tôi khẽ nhíu mày:

“Không, em không muốn ăn.”

Trùng hợp thay, sở thích của tôi và vợ cũ anh – Tô Tửu – giống hệt nhau, nên anh rất dễ nhớ.

Trước kia tôi không bận tâm, chỉ thấy trùng hợp thôi, hơn nữa tính cách tôi và cô ta khác xa, chẳng thể nhầm lẫn.

Nhưng giờ mới nhận ra, những thói quen nhỏ nhặt tinh tế của Lục Tri Ngôn, chỗ nào cũng ẩn bóng dáng của cô ta.

Sao tôi có thể không liên tưởng?

Lục Tri Ngôn thở dài, giọng mỏi mệt:

“Minh Nguyệt, đừng lạnh nhạt với anh. Tô Tửu vốn không đáng tin, ở đây anh cũng không yên tâm, sớm đưa đi thì hơn.

Đợi đến Trung thu, chúng ta đi bổ sung thủ tục kết hôn nhé.”

Ngày đáng lẽ đi lĩnh giấy, Tô Tửu lại gặp tai nạn xe nghiêm trọng.

Tiểu Mãn khóc lóc cầu xin bố đưa đi gặp mẹ một lần, Lục Tri Ngôn do dự, đứng chôn chân.

Tôi nhìn ra sự không nỡ trong mắt anh.

Người sống chết, tôi không muốn anh khó xử, đành mỉm cười xua tay cho anh đi.

Sau đó anh áy náy, bù cho tôi một lễ cưới linh đình, nhưng vì công việc bận rộn, lại thêm Tô Tửu quấy rối không ngừng, chuyện lĩnh giấy cứ lần lữa mãi.

Kéo dài đến tận ba năm.

Tôi lắc đầu từ chối, định thành thật:

“Không cần bổ nữa, hôm đó em sẽ đi xem m…”

“Bố ơi! Con sắp đói đến dán bụng vào lưng rồi, còn chưa ăn cơm sao?”

Tiếng gọi của Tiểu Mãn từ phòng khách vang lên, cắt ngang lời tôi.

Lục Tri Ngôn vội vàng bưng thức ăn sang:

“Đây, đây, tại bố sơ ý quá.”

Anh lại một lần nữa nhận hết lỗi về mình.

Anh kéo ghế cho tôi, đẩy tôi ngồi xuống, gắp cho tôi một miếng:

“Em vừa nói sẽ đi xem cái gì?”

Tôi cúi đầu, uể oải và cơm:

“Tương Giang, hẹn với bạn thân đi dạo bờ sông, giải sầu cho cô ấy.”

Chương 2

Động tác của Lục Tri Ngôn khựng lại, môi mấp máy nhưng rồi không nói gì thêm:

“Đi dạo cũng tốt.”

Tiểu Mãn sốt ruột múc một muỗng cháo nhét vào miệng, nhai hai cái liền phun ra, tức tối đẩy bát ra xa:

“Phì phì, dở quá đi! Biết rõ con bệnh không muốn ăn mà còn nấu nhạt thế này, cố tình bắt nạt con. Con ghét dì Thẩm! Bố, con muốn ăn cháo hải sản mẹ nấu.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)