Chương 5 - Hôn Nhân Bất Ngờ Và Những Bí Mật Đằng Sau
7
Dạo gần đây ta thường xuyên vào cung. Một mặt là vì tiểu hoàng đế cảm thấy có ta ở đó, cảm xúc của Tề Uyên sẽ ổn định hơn, hắn cũng sẽ ít bị ăn đòn hơn.
Mặt khác, hắn đã bắt đầu thư từ qua lại với Tiểu Trân Châu, muốn hỏi ta cách theo đuổi con gái.
Lúc đó ta hỏi hắn sao không đi hỏi Tề Uyên.
Tiểu hoàng đế nở nụ cười thần bí: “Hoàng thúc không được.”
Đáng tiếc câu này lại bị người trong cuộc nghe thấy.
Tiểu hoàng đế gào khóc đến khàn giọng, bị phạt chổng mông đứng tấn dưới nắng suốt cả buổi chiều.
Gần hoàng hôn, Tề Uyên mới nắm tay ta ra ngoài xem thử tình hình.
Vừa nhìn một cái, máu trong người ta như đông cứng lại.
Tần Yên đến từ lúc nào? Đến bao lâu rồi?
Nhìn nàng ta lau mồ hôi cho tiểu hoàng đế, lại còn đút trái cây, đúng là chị gái tốt hết mực chu đáo.
Khi chúng ta bước tới gần, Tần Yên khiêu khích liếc ta một cái: “Hoàng thượng thân là thiên tử, Nhiếp chính vương và vương phi làm như vậy e là không ổn?”
Tề Uyên lạnh lùng liếc hoàng đế: “Mới thế đã chịu không nổi?”
Tiểu hoàng đế vội vàng lắc đầu, giải thích: “Hoàng thúc đang rèn luyện thể chất cho trẫm, hoàng thúc bảo, loại đàn ông bị đánh một chưởng đã phun máu là vô dụng.”
“Trẫm không phải phế vật.”
Ta thấy tay Tần Yên run lên vì giận, mà vẻ mặt vẫn giả vờ thản nhiên như không.
Tài thật đấy, không sợ nghẹn nội thương à?
Biết không chiếm được lợi thế, Tần Yên hít sâu một hơi: “Thần nữ có việc, xin cáo lui trước.”
Đi được mấy bước, nàng ta quay đầu nhìn tiểu hoàng đế: “Nếu hoàng thượng có thời gian, chi bằng nghĩ lại lời thần nữ vừa nói.”
Trước khi đi còn liếc Tề Uyên một cái.
Từng cơn lạnh lẽo tràn lên từ lòng bàn chân.
Ta nhớ lại trong nguyên tác, vì yêu không được, Tề Uyên ngày càng trở nên bạo nộ.
Mỗi lần gặp Tần Yên xong về, ta lại giày vò hắn một trận, đòi hòa ly, khiến cả vương phủ không ngày nào yên ổn.
Tề Uyên thấy ta ngẩn ngơ, liền giơ tay vỗ lên sau đầu tiểu hoàng đế, lạnh giọng: “Cô ta vừa nói gì với ngươi?”
Tiểu hoàng đế lập tức ngồi bệt xuống đất, xoa đầu, tủi thân nói: “Nàng bảo nếu trẫm khát vọng tự do, nàng có thể giúp.”
Ta vểnh tai nghe tiếp.
“Trẫm nói trẫm muốn yêu đương.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tề Uyên nhếch mép: “Cái đầu năm cân của ngươi, bốn cân toàn nghĩ yêu đương.”
Tiểu hoàng đế không nao núng, đứng dậy phủi mông: “Thế trẫm đâu sánh bằng hoàng thúc, vì cưới hoàng thẩm mà tính kế bao nhiêu người.”
Ta nghe mà mù mịt: “Hai người đang nói gì thế?”
Tề Uyên bật cười lạnh, rút kiếm ra, tiểu hoàng đế chớp mắt một cái đã hóa thành sóc, trốn ra sau lưng ta.
Lại định nạo răng nữa rồi?
8
Tiệc trung thu trong cung, Tề Uyên bị gọi đi rồi mãi chưa quay lại.
Ta chẳng có lòng dạ nào thưởng thức ca vũ, chỉ thấy trong lòng bồn chồn bất an.
Lúc này, nhị tiểu thư của Lễ Bộ thị lang đột nhiên mở miệng: “Nghe nói Nhiếp chính vương phi đàn rất hay, chi bằng nhân dịp này tấu một khúc cho mọi người thưởng thức?”
Ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi cũng xứng chỉ huy bổn vương phi sao?”
Bầu không khí lập tức lạnh ngắt, Tần Yên lập tức ra làm người hòa giải.
“Nhị tiểu thư nhà họ Tống tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, vốn là ngưỡng mộ tài nghệ của vương phi, mong vương phi đừng trách.”
Mấy vị tiểu thư quý tộc ở đây phần lớn đều là bạn chơi của Tần Yên, sau lời nàng ta nói liền nhao nhao phụ họa theo.
Chẳng khác nào lũ ếch trong ao kêu ồm ộp, nghe mà phát ngán.
“Bổn vương phi cũng rất ngưỡng mộ Tần tiểu thư, hay là Tần tiểu thư lên múa hát một khúc cho mọi người cùng thưởng thức?”
“Ta…”
Tần Yên thoáng xấu hổ, ta thì chẳng có ý định tha cho nàng ta.
“À đúng rồi, nếu bổn vương phi nhớ không nhầm, hình như cả ngươi với nhị tiểu thư đều hơn ta tới năm tuổi thì phải.”
“Đúng là những đại cô nương hoa mắt hoa mũi chưa gả được đi, đơn thuần ghê gớm.”
Mấy vị tiểu thư vốn không ưa Tần Yên bấy lâu nay, giờ đều che miệng cười trộm.
Lúc đầu ta còn không hiểu vì sao nhị tiểu thư họ Tống lại dám ở nơi này làm khó ta, không nể mặt phủ tướng quân lẫn phủ vương gia.
Khi Tề Uyên cùng tiểu hoàng đế xuất hiện, ánh mắt si mê của nàng ta đã cho ta đáp án.
Dĩ nhiên, không phải nhắm vào tiểu hoàng đế.
Ta trừng mắt nhìn Tề Uyên một cái, quay mặt đi không buồn để ý tới hắn.
Cuộc đối thoại ban nãy không sót một chữ nào lọt khỏi tai Tề Uyên.
“Nhị tiểu thư nhà họ Tống và Tần tiểu thư đã có hứng thưởng nghệ như thế, thì đưa đến giáo phường phát huy sở trường đi.”
Giọng Tề Uyên lạnh thấu xương, không ai dám ho he nửa câu.
Không biết Tần Yên nhìn thấy thứ gì, mà ánh mắt dán chặt vào tiểu hoàng đế, há miệng muốn nói lại chẳng thốt nên lời.
Sau đó ta mới biết, vốn dĩ Tần Yên đã thu xếp xong xuôi, tối nay chuẩn bị đưa tiểu hoàng đế ra khỏi cung.
Người chờ ở cửa cung chính là Dung Hạo.
Nhưng khi Tề Uyên cùng tiểu hoàng đế cùng xuất hiện tại yến tiệc, chứng minh kế hoạch của bọn họ thất bại, còn Dung Hạo… tám phần mười là dữ nhiều lành ít rồi.
9
Nhân lúc Tề Uyên đang ngủ, ta trộm lệnh bài và đeo kiếm của hắn, một mình tìm đến chỗ Dung Hạo.
Có lệnh bài của Tề Uyên trong tay, đường đi thuận lợi đến mức khó tin.
Mà nam chính văn sảng của chúng ta giờ đây toàn thân nhơ nhớp, bị trói trên giá tra tấn, ánh mắt chết dí dán chặt lấy ta.
Người từng xem thường ta, thậm chí nhổ vào ta, giờ đây trong mắt lại ánh lên tia sáng khi nhìn ta.
“Dương Dương, nàng tới cứu ta phải không? Ta hứa với nàng, chỉ cần nàng đưa ta ra ngoài, chuyện trước kia nàng đầu độc Yên Nhi ta có thể bỏ qua Nếu nàng chịu sửa cái tính đại tiểu thư kia, đối xử tôn trọng với Yên Nhi, ta cũng không ngại nạp nàng làm trắc phi.”
Dung Hạo lảm nhảm không ngớt về tương lai tươi đẹp, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh ôm trái ôm phải, vợ lớn vợ nhỏ đủ cả.
Hắn càng nói, nhiệt độ địa lao như càng tụt xuống một độ.