Chương 6 - Hôn Nhân Âm Dương
Bài vị, lư hương, đồ cúng trên bàn bị cô ta va phải, rơi loảng xoảng xuống đất.
Tiếng động lớn khiến lính canh bên ngoài giật mình.
Cửa bị đạp tung, quản gia Vương dẫn theo vài gia đinh xông vào trong.
Thứ họ thấy chính là cảnh Kiều Tuyết tóc tai rối bời, trông như phát điên, còn linh đường thì hỗn loạn tan hoang.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?!”
Sắc mặt quản gia Vương tái mét.
Kiều Tuyết lại giở trò “kẻ xấu tố cáo trước”, chỉ tay vào tôi gào lên:
“Là chị ta! Chị ta điên rồi! Chị ta muốn giết tôi!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời.
Đúng lúc này, từ trong quan tài, Phó Tẫn khe khẽ rên lên một tiếng rất nhẹ.
Dù âm thanh không lớn, nhưng trong linh đường yên tĩnh, lại vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều sững lại.
Mắt quản gia Vương trợn tròn, không dám tin nhìn về phía quan tài.
“Tam… tam thiếu gia?!”
7.
quản gia Vương lao thẳng đến cạnh quan tài, bàn tay run rẩy đặt lên mũi Phó Tẫn dò hơi thở.
Giây tiếp theo, như bị sét đánh trúng, ông ta lập tức giật tay về, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc và mừng rỡ chưa từng thấy.
“Có… có hơi thở! Tam thiếu gia còn sống!”
Giọng ông ta kích động đến vỡ cả âm điệu:
“Mau! Mau đi báo cho lão phu nhân! Gọi bác sĩ đến ngay!”
Toàn bộ nhà họ Phó lập tức rúng động.
Đám gia đinh cuống quýt chạy ra truyền tin, trong linh đường chỉ còn lại mấy người chúng tôi.
Kiều Tuyết ngây ngốc nhìn người đàn ông trong quan tài – người dù vẫn nhắm mắt nhưng lồng ngực đã khẽ phập phồng – trên mặt cô ta là biểu cảm còn kinh hoàng hơn gặp quỷ.
Sống rồi…
Phó Tẫn… vậy mà lại sống rồi?
Không thể nào!
Cô ta lảo đảo lùi lại, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy hoảng sợ và oán độc.
Nhất định là nó! Nhất định là con tiện nhân này đã giở trò quỷ!
Mẹ tôi cùng lão phu nhân nhà họ Phó – người thực sự nắm quyền trong nhà – gần như đồng thời chạy tới.
Lão phu nhân họ Phó là một cụ bà hơn bảy mươi, tóc bạc trắng được chải gọn gàng không một sợi lòa xòa.
Dù chống gậy, lưng bà vẫn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong quan tài, gương mặt từng trải phong sương của bà cũng không kìm được mà dao động mãnh liệt.
“A Tẫn…”
Giọng bà run run, bước nhanh tới, đích thân kiểm tra tình trạng của Phó Tẫn.
Khi xác nhận cháu trai thật sự còn một tia sinh cơ, đôi mắt bà – một người sắt đá – lập tức đỏ hoe.
Còn mẹ tôi thì lại là một cảnh tượng khác.
Bà ta lao vào không thèm liếc quan tài lấy một cái, mà chạy thẳng đến bên Kiều Tuyết.
“Tuyết Nhi! Con không sao chứ? Có bị gì không?”
Bà ta ôm lấy Kiều Tuyết vẫn đang đờ đẫn, quay đầu trừng mắt nhìn tôi:
“Kiều Tranh! Lại là mày làm gì em gái mày hả?!”
Tôi chẳng buồn để ý đến bà ta, chỉ đứng lặng một bên, quan sát tình hình diễn biến.
“Im miệng!”
Lão phu nhân Phó gia đột ngột quát lớn.
Ánh mắt lạnh như băng của bà quét qua mẹ tôi và Kiều Tuyết, cuối cùng dừng lại ở tôi.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng bà không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Kiều Tuyết đã tranh lên khóc lóc tố cáo:
“Lão phu nhân! Là chị! Con không biết chị dùng tà thuật gì, vừa rồi trong linh đường đầy tiếng kêu quái dị, còn có khói đen… chị ấy còn muốn bóp chết con! Nhất định là chị ấy muốn hại tam thiếu gia!”
“Ồ?”
Lão phu nhân xoay người nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng lòng người.
“Cô ta nói thật không?”
Tôi đón lấy ánh nhìn đó, không hề né tránh, bình tĩnh đáp:
“Lão phu nhân, nếu con muốn hại chồng con, thì tại sao anh ấy giờ lại có sinh khí trở lại?”
Một câu nói khiến Kiều Tuyết nghẹn họng.
Phải rồi, nếu tôi là hung thủ, sao Phó Tẫn lại ‘sống lại’?
Tôi dừng một chút rồi nói tiếp:
“Con chỉ biết, vừa nãy cô ta tự ý xông vào linh đường, đốt một tấm phù màu vàng trước quan tài của chồng con, còn niệm những câu chú con nghe không hiểu. Sau đó, con nghe thấy một tiếng hét thảm, rồi mọi người lập tức đến.”
Tôi không nói gì về quỷ anh nhi, vì chuyện đó quá hoang đường, nói ra e chẳng ai tin.
Nhưng từng lời tôi nói, đủ để hướng mũi giáo về phía Kiều Tuyết.
“Chị nói bậy! Em không có!”
Kiều Tuyết gào lên phản bác.
“Có hay không, lục soát là biết.”
Tôi bình thản nói, ánh mắt như dao rơi vào tay áo đang siết chặt của cô ta:
“Mấy thứ hại người như thế, chắc không chỉ có một lá đâu nhỉ?”
Mặt Kiều Tuyết lập tức trắng bệch.
Lão phu nhân vốn tinh tường thế nào, liếc mắt ra hiệu cho quản gia Vương bên cạnh.
quản gia Vương lập tức hiểu ý, dẫn theo hai gia đinh bước tới, mặc mẹ tôi ra sức ngăn cản, họ mạnh mẽ khống chế Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết vùng vẫy điên cuồng, nhưng vẫn bị lục ra vài tấm phù màu vàng từ trong tay áo.
Trên phù vẽ bằng máu những hoa văn quái dị, giống y hệt với lá đã bị đốt ban nãy.
Người, vật chứng… đủ cả!
8.
“Đây là thứ gì vậy!”
Giọng của lão phu nhân họ Phó lạnh như băng.
Toàn thân Kiều Tuyết run rẩy, không nói nổi một lời.
Mẹ tôi cũng hoàn toàn ngơ ngác, bà ta nhìn con gái mình với vẻ không thể tin nổi:
“Tuyết Nhi, đây… đây là chuyện gì vậy? Con lấy mấy thứ này ở đâu ra?”
“Con… con…”