Chương 1 - Hôn Lễ Màu Máu
1.
Phụ nữ trong dòng họ nhà tôi đều là người bất tử, lúc đạt đến 20 tuổi thì vẻ ngoài lẫn thân hình sẽ hoàn toàn dừng lại, không già không c.hết, vốn chẳng sinh ra và cũng chẳng thể mất đi.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong dòng tộc tôi có một truyền thống ghê tởm, đêm tân hôn, mỗi một vị chú rể sẽ phải ngủ với các tổ tiên một giấc mới được, vừa để bảo đảm huyết thống thuần khiết, vừa để giúp các tổ tiên tăng thêm sức mạnh.
Hiện tại trong dòng tộc chúng tôi có tất cả hơn 80 vị tổ tiên, tuy nói vẻ ngoài của họ đã dừng ở tuổi 20, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng dù sao họ cũng là người thân của ta, huống hồ mỗi vị tổ tiên còn có sự yêu thích khác nhau khi làm tình. Có người thích dịu dàng, có người lại thích kích thích...
Nếu như trải qua một đêm như vậy thì căn bản là đàn ông bình thường chịu không nổi.
Lúc tôi còn đang phiền não thì nhận được tin nhắn của bạn trai.
[Thiến Thiến, chuyện cưới xin của chúng ta em đã nói với cô chú chưa?]
2.
Bạn trai của tôi tên là Qúy Văn Giản, anh ấy bằng tuổi tôi, đồng thời cũng là học sinh xuất sắc khoa Kế toán.
Nhà tôi có quá nhiều tiền, căn bản là xài không hết cho nên đặc biệt hào phóng với các bạn học.
Đáng lẽ tôi và Qúy Văn Giản sẽ không có giao thoa gì với nhau.
Anh ấy xuất thân nghèo khó, lúc bạn học đang hưởng thụ thời thanh xuân tươi đẹp thì anh ấy phải đi làm thêm ở quán trà sữa, sau đó chạy đua với thời gian qua nhà hàng làm phục vụ.
Cũng chỉ có vài ba bộ đồ mặc đi mặc lại, có lần tôi không cẩn thận làm đổ trà sữa lên người anh ấy rồi thấy anh ấy cứ đứng đó chà rửa cả nửa ngày nên tôi nói thẳng: "Đừng chà nữa, tôi đền cho cậu, 10 vạn đủ không?"
Tôi đương nhiên biết rằng bộ đồ mà anh ấy đang mặc cao nhất chỉ đáng 50, sở dĩ nói như vậy là muốn mượn cơ hội để giúp anh ấy một chút mà thôi.
Dù sao thì tôi chưa bao giờ phải thiếu tiền.
Không ngờ anh ấy lại thẳng thắn từ chối tôi.
"Bạn à, mời bạn tôn trọng mình một chút, không phải ai cũng thích tiền đâu."
3.
Qúy Văn Giản từ chối làm cho tôi cảm thấy hứng thú.
Dù sao thì cuộc sống bất tử thật sự rất nhàm chán.
Cứ như vậy tôi đã bắt đầu chú ý đến anh ấy.
Tôi phát hiện ra rằng ngoại trừ việc anh ấy nghèo một chút ra thì những mặt khác ổn áp phết.
Anh ấy đẹp trai, thành tích học tập tốt, chơi bóng rổ cũng khá, ngoài ra còn rất có hiếu.
Tiền kiếm được trừ tiền chi tiêu hằng ngày ra thì anh ấy đều gửi hết về cho mẹ chữa bệnh.
Quan sát lâu ngày, mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng ngày càng gần hơn. Vào một buổi tối của hai năm trước anh ấy đỏ mặt tỏ tình với tôi.
Sau khi chúng tôi xác định quan hệ, anh ấy vẫn như cũ không chịu xài một phân tiền nào của tôi, hơn nữa còn dùng những đồng tiền cực khổ kiếm được để mua quà đắt tiền cho tôi.
Tôi lén hôn anh ấy, anh ấy còn thẹn thùng đến đỏ cả mặt.
Thật sự là... đáng yêu quá!
Chớp mắt chúng tôi đã học năm thứ tư, tôi sắp phải nghênh đón tuổi 20 của mình rồi.
Từ đây tôi sẽ không già, cũng đã đến tuổi kết hôn mà pháp luật quy định.
Qúy Văn Giản đã cầu hôn tôi vào lễ Giáng Sinh năm trước.
Lúc ấy tôi nhất thời xúc động mà đồng ý với anh ấy rồi.
Chúng tôi đã hẹn nhau chờ Cục Dân Chính mở cửa vào năm sau sẽ đi lĩnh chứng.
Nhưng bây giờ tôi lại hối hận.
Tôi sợ anh ấy sẽ không vượt qua được đêm tân hôn.
Tôi không muốn anh ấy c.hết.
4.
Sở dĩ tôi lo lắng như vậy là vì chuyện đã xảy ra vào ba năm trước.
Khi ấy, dì nhỏ Thời Lan của tôi đã dẫn một người đàn ông về, dì ấy nói rằng họ rất yêu nhau, chuẩn bị kết hôn rồi.
Nhưng mà đêm tân hôn đó, dượng nhỏ đã c.hết.
Sau chuyện đó thì dì nhỏ đã hoàn toàn đổi tính, dì ấy nói là do các tổ tiên đã hại c.hết người mà dì ấy yêu, dì ấy không có cách nào để báo thù được cũng rất chán ghét khi phải nhìn thấy chúng tôi.
Cho nên dì ấy đã bỏ nhà ra đi, ròng rã ba năm rồi chưa hề về nhà một lần nào.
Tôi rất muốn kết hôn với Qúy Văn Giản, nhưng tôi cũng sợ anh ấy sẽ giống như dượng nhỏ, c.hết vào đêm tân hôn.
Đang nằm trằn trọc không yên thì ba tôi gõ cửa tiến vào.
"Thiến Thiến, con chưa ngủ à?"
Ba của tôi cực kỳ đẹp trai, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, không hề thua bất cứ một diễn viên nào.
Vẻ ngoài của ông ấy chỉ đáng tuổi anh trai của tôi mà thôi, bởi vì sau đêm tân hôn năm 30 tuổi ấy, ông ấy cũng có được năng lực bất tử.
"Ba ơi, bạn trai đã cầu hôn con rồi."
"Con muốn sao?"
"Con không biết, nhưng con không muốn anh ấy c.hết."
Nghe tôi nói xong, ba tôi đã dịu dàng vuốt đầu tôi.
"Thiến Thiến, chưa chắc nó sẽ c.hết đâu. Nếu như nó bằng lòng thì sao?"
5.
Qúy Văn Giản sẽ bằng lòng sao?
Nếu như anh ấy yêu tôi thật lòng thì sao có thể bằng lòng làm tình với những cô gái khác chứ?
Nếu như anh ấy không yêu tôi thì...
Không! Sao anh ấy lại không yêu tôi chứ?
Ai cũng thích tiền của tôi cả, chỉ có anh ấy trước giờ khinh thường nó.
Anh ấy không giống với những người khác.
Tôi nghĩ mấy ngày rồi mà không biết phải nói sao với anh ấy.
Chớp mắt một cái đã đến mùng năm, hôm nay là lễ Tình Nhân, chúng tôi cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó đến phòng do Qúy Văn Giản đã đặt trước ở khách sạn năm sao.
Trong bồn tắm lớn, hai người chúng tôi trần trụi, ôm chặt lấy nhau. Anh ấy vuốt ve khắp người tôi, hôn lên từng tấc da thịt... Mãi cho đến khi tôi bủn rủn hết cả người, làm tình với anh ấy trong nước hết lần này đến lần khác.
Lúc này anh ấy mới áp sát vào bên tai tôi, dịu dàng nói: "Em yêu, cô chú nói sao rồi? Họ có đồng ý không?"
Tôi gật đầu.
Mỗi người phụ nữ của nhà họ Thời chúng tôi đều được tự do làm chủ, cho dù là các tổ tiên hay ba mẹ cũng sẽ không nhúng tay vào.
"Quá tốt rồi! Cục cưng à, anh yêu em!"
Anh ấy mừng rỡ như điên, lại tiếp tục hôn tôi.
6.
Sau khi kết thúc vận động kịch liệt xong thì tôi nhanh chóng thiếp đi.
Tôi mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, Qúy Văn Giản cởi sạch quần áo, bị một đám phụ nữ tùy ý chà đạp.
Ban đầu anh ấy còn mãnh liệt chống cự, đến cuối cùng hơi thở dần dần yếu đi. Sau đó cửa phòng được mở ra, tôi đi vào trong đó, chỉ thấy anh ấy nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên cơ thể một mảng xanh một mảng tím.
Lúc nhìn thấy tôi, hai mắt anh ấy đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Thời Thiến, tôi hận cô! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô!"
"Đừng mà!"
Tôi gào lên một tiếng rồi tỉnh dậy, mồ hôi thấm đẫm trán.
“Quý Văn Giản...”
Tôi gọi tên anh ấy nhưng lại phát hiện ra rằng trong phòng không một bóng người.
Kỳ lạ, nửa đêm rồi, lại còn là lễ Tình Nhân, anh ấy đi đâu được chứ?
Phụ nữ trong dòng họ nhà tôi đều là người bất tử, lúc đạt đến 20 tuổi thì vẻ ngoài lẫn thân hình sẽ hoàn toàn dừng lại, không già không c.hết, vốn chẳng sinh ra và cũng chẳng thể mất đi.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà trong dòng tộc tôi có một truyền thống ghê tởm, đêm tân hôn, mỗi một vị chú rể sẽ phải ngủ với các tổ tiên một giấc mới được, vừa để bảo đảm huyết thống thuần khiết, vừa để giúp các tổ tiên tăng thêm sức mạnh.
Hiện tại trong dòng tộc chúng tôi có tất cả hơn 80 vị tổ tiên, tuy nói vẻ ngoài của họ đã dừng ở tuổi 20, mỗi người đều cực kỳ xinh đẹp, nhưng dù sao họ cũng là người thân của ta, huống hồ mỗi vị tổ tiên còn có sự yêu thích khác nhau khi làm tình. Có người thích dịu dàng, có người lại thích kích thích...
Nếu như trải qua một đêm như vậy thì căn bản là đàn ông bình thường chịu không nổi.
Lúc tôi còn đang phiền não thì nhận được tin nhắn của bạn trai.
[Thiến Thiến, chuyện cưới xin của chúng ta em đã nói với cô chú chưa?]
2.
Bạn trai của tôi tên là Qúy Văn Giản, anh ấy bằng tuổi tôi, đồng thời cũng là học sinh xuất sắc khoa Kế toán.
Nhà tôi có quá nhiều tiền, căn bản là xài không hết cho nên đặc biệt hào phóng với các bạn học.
Đáng lẽ tôi và Qúy Văn Giản sẽ không có giao thoa gì với nhau.
Anh ấy xuất thân nghèo khó, lúc bạn học đang hưởng thụ thời thanh xuân tươi đẹp thì anh ấy phải đi làm thêm ở quán trà sữa, sau đó chạy đua với thời gian qua nhà hàng làm phục vụ.
Cũng chỉ có vài ba bộ đồ mặc đi mặc lại, có lần tôi không cẩn thận làm đổ trà sữa lên người anh ấy rồi thấy anh ấy cứ đứng đó chà rửa cả nửa ngày nên tôi nói thẳng: "Đừng chà nữa, tôi đền cho cậu, 10 vạn đủ không?"
Tôi đương nhiên biết rằng bộ đồ mà anh ấy đang mặc cao nhất chỉ đáng 50, sở dĩ nói như vậy là muốn mượn cơ hội để giúp anh ấy một chút mà thôi.
Dù sao thì tôi chưa bao giờ phải thiếu tiền.
Không ngờ anh ấy lại thẳng thắn từ chối tôi.
"Bạn à, mời bạn tôn trọng mình một chút, không phải ai cũng thích tiền đâu."
3.
Qúy Văn Giản từ chối làm cho tôi cảm thấy hứng thú.
Dù sao thì cuộc sống bất tử thật sự rất nhàm chán.
Cứ như vậy tôi đã bắt đầu chú ý đến anh ấy.
Tôi phát hiện ra rằng ngoại trừ việc anh ấy nghèo một chút ra thì những mặt khác ổn áp phết.
Anh ấy đẹp trai, thành tích học tập tốt, chơi bóng rổ cũng khá, ngoài ra còn rất có hiếu.
Tiền kiếm được trừ tiền chi tiêu hằng ngày ra thì anh ấy đều gửi hết về cho mẹ chữa bệnh.
Quan sát lâu ngày, mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng ngày càng gần hơn. Vào một buổi tối của hai năm trước anh ấy đỏ mặt tỏ tình với tôi.
Sau khi chúng tôi xác định quan hệ, anh ấy vẫn như cũ không chịu xài một phân tiền nào của tôi, hơn nữa còn dùng những đồng tiền cực khổ kiếm được để mua quà đắt tiền cho tôi.
Tôi lén hôn anh ấy, anh ấy còn thẹn thùng đến đỏ cả mặt.
Thật sự là... đáng yêu quá!
Chớp mắt chúng tôi đã học năm thứ tư, tôi sắp phải nghênh đón tuổi 20 của mình rồi.
Từ đây tôi sẽ không già, cũng đã đến tuổi kết hôn mà pháp luật quy định.
Qúy Văn Giản đã cầu hôn tôi vào lễ Giáng Sinh năm trước.
Lúc ấy tôi nhất thời xúc động mà đồng ý với anh ấy rồi.
Chúng tôi đã hẹn nhau chờ Cục Dân Chính mở cửa vào năm sau sẽ đi lĩnh chứng.
Nhưng bây giờ tôi lại hối hận.
Tôi sợ anh ấy sẽ không vượt qua được đêm tân hôn.
Tôi không muốn anh ấy c.hết.
4.
Sở dĩ tôi lo lắng như vậy là vì chuyện đã xảy ra vào ba năm trước.
Khi ấy, dì nhỏ Thời Lan của tôi đã dẫn một người đàn ông về, dì ấy nói rằng họ rất yêu nhau, chuẩn bị kết hôn rồi.
Nhưng mà đêm tân hôn đó, dượng nhỏ đã c.hết.
Sau chuyện đó thì dì nhỏ đã hoàn toàn đổi tính, dì ấy nói là do các tổ tiên đã hại c.hết người mà dì ấy yêu, dì ấy không có cách nào để báo thù được cũng rất chán ghét khi phải nhìn thấy chúng tôi.
Cho nên dì ấy đã bỏ nhà ra đi, ròng rã ba năm rồi chưa hề về nhà một lần nào.
Tôi rất muốn kết hôn với Qúy Văn Giản, nhưng tôi cũng sợ anh ấy sẽ giống như dượng nhỏ, c.hết vào đêm tân hôn.
Đang nằm trằn trọc không yên thì ba tôi gõ cửa tiến vào.
"Thiến Thiến, con chưa ngủ à?"
Ba của tôi cực kỳ đẹp trai, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, không hề thua bất cứ một diễn viên nào.
Vẻ ngoài của ông ấy chỉ đáng tuổi anh trai của tôi mà thôi, bởi vì sau đêm tân hôn năm 30 tuổi ấy, ông ấy cũng có được năng lực bất tử.
"Ba ơi, bạn trai đã cầu hôn con rồi."
"Con muốn sao?"
"Con không biết, nhưng con không muốn anh ấy c.hết."
Nghe tôi nói xong, ba tôi đã dịu dàng vuốt đầu tôi.
"Thiến Thiến, chưa chắc nó sẽ c.hết đâu. Nếu như nó bằng lòng thì sao?"
5.
Qúy Văn Giản sẽ bằng lòng sao?
Nếu như anh ấy yêu tôi thật lòng thì sao có thể bằng lòng làm tình với những cô gái khác chứ?
Nếu như anh ấy không yêu tôi thì...
Không! Sao anh ấy lại không yêu tôi chứ?
Ai cũng thích tiền của tôi cả, chỉ có anh ấy trước giờ khinh thường nó.
Anh ấy không giống với những người khác.
Tôi nghĩ mấy ngày rồi mà không biết phải nói sao với anh ấy.
Chớp mắt một cái đã đến mùng năm, hôm nay là lễ Tình Nhân, chúng tôi cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó đến phòng do Qúy Văn Giản đã đặt trước ở khách sạn năm sao.
Trong bồn tắm lớn, hai người chúng tôi trần trụi, ôm chặt lấy nhau. Anh ấy vuốt ve khắp người tôi, hôn lên từng tấc da thịt... Mãi cho đến khi tôi bủn rủn hết cả người, làm tình với anh ấy trong nước hết lần này đến lần khác.
Lúc này anh ấy mới áp sát vào bên tai tôi, dịu dàng nói: "Em yêu, cô chú nói sao rồi? Họ có đồng ý không?"
Tôi gật đầu.
Mỗi người phụ nữ của nhà họ Thời chúng tôi đều được tự do làm chủ, cho dù là các tổ tiên hay ba mẹ cũng sẽ không nhúng tay vào.
"Quá tốt rồi! Cục cưng à, anh yêu em!"
Anh ấy mừng rỡ như điên, lại tiếp tục hôn tôi.
6.
Sau khi kết thúc vận động kịch liệt xong thì tôi nhanh chóng thiếp đi.
Tôi mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mơ, Qúy Văn Giản cởi sạch quần áo, bị một đám phụ nữ tùy ý chà đạp.
Ban đầu anh ấy còn mãnh liệt chống cự, đến cuối cùng hơi thở dần dần yếu đi. Sau đó cửa phòng được mở ra, tôi đi vào trong đó, chỉ thấy anh ấy nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, trên cơ thể một mảng xanh một mảng tím.
Lúc nhìn thấy tôi, hai mắt anh ấy đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Thời Thiến, tôi hận cô! Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô!"
"Đừng mà!"
Tôi gào lên một tiếng rồi tỉnh dậy, mồ hôi thấm đẫm trán.
“Quý Văn Giản...”
Tôi gọi tên anh ấy nhưng lại phát hiện ra rằng trong phòng không một bóng người.
Kỳ lạ, nửa đêm rồi, lại còn là lễ Tình Nhân, anh ấy đi đâu được chứ?