Chương 4 - Hôn Lễ Bị Lãng Quên
Người đồng nghiệp đang cố ngăn anh vội vàng hét lớn:
“Bắt lấy anh ta! Nhanh lên, ngăn anh ta lại!”
Nhưng đã quá muộn, Lục Hải chạy thẳng đến phòng thẩm vấn.
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, anh đã túm lấy cổ áo tên ác quỷ, điên cuồng gào lên:
“Thằng súc sinh! Cô ấy đã làm gì mà mày phải đối xử với cô ấy như thế?! Nói đi!”
Gã đàn ông ngẩn ra một chút, rồi nở một nụ cười đắc ý:
“Hóa ra mày cũng có lúc để lộ bộ mặt như thế này.”
Lục Hải đứng chết lặng.
Anh bắt đầu chăm chú quan sát gương mặt gã đàn ông, và sau một phút, đôi tay anh run rẩy, buông thõng ra.
Tôi đứng lặng lẽ nhìn anh, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng trong đầu tôi.
Người đàn ông này, tôi đã quen từ lâu.
Hóa ra, việc tôi bị cưỡng bức và sát hại không phải là hành động bộc phát, mà là một kế hoạch được tính toán từ trước.
12
Hôm đó là ngày thứ hai sau khi tôi và Lục Hải chính thức yêu nhau.
Giang Tuyết gọi điện cho Lục Hải lúc nửa đêm.
Cô ấy khóc nức nở qua điện thoại, giọng đầy đáng thương:
“Tiểu Hải, em bị một gã đàn ông làm nhục, anh mau đến giúp em!”
Nghe thấy câu đó, Lục Hải vội vã bỏ tôi lại, mặc quần áo và chạy đi.
Sợ anh hành động bốc đồng, tôi luống cuống chạy theo.
Tôi còn nhớ rõ đó là ở công viên ven hồ.
Giang Tuyết ngồi trên ghế dài, nước mắt giàn giụa, còn một cậu thiếu niên mặc áo hoodie nằm bất động dưới đất.
Giang Tuyết nói, cậu ta đã xâm phạm cô.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Lục Hải mất bình tĩnh như vậy.
Anh túm cổ áo cậu thiếu niên, đấm liên tiếp vào mặt cậu.
Sau đó, anh đưa Giang Tuyết rời đi, để tôi lại đó tự mình báo cảnh sát xử lý.
Tôi sợ hãi đến tột độ, nhưng vẫn gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, và lúc này, cậu thiếu niên cũng tỉnh lại.
Đối mặt với lời kể của tôi, cậu ấy yếu ớt nói một câu:
“Tôi không làm gì cả.”
Sau đó, cậu được đưa đến bệnh viện. Nhưng vì lời khai của Giang Tuyết, cậu bị cả mạng xã hội lên án và tấn công, bị gán mác là kẻ biến thái.
Cuối cùng, cậu nhảy từ tầng 12 của bệnh viện xuống, chết ngay tại chỗ.
Khi đọc tin tức về cái chết của cậu trên mạng, tôi cảm thấy bối rối.
Bởi vì Giang Tuyết liên tục khẳng định cậu thiếu niên đã làm nhục cô, nhưng không đưa ra được bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào.
Ba ngày sau khi cậu thiếu niên qua đời, tôi đến sở cảnh sát chờ Lục Hải tan làm.
Tôi vô tình gặp cha của cậu thiếu niên.
Ông là một người đàn ông gầy gò, mặc đồ lao động kiểu nhà binh, lưng còng xuống.
Ông nhìn chằm chằm vào Lục Hải, từng chữ rõ ràng và đầy phẫn uất:
“Con trai tôi bị các người nói là phạm pháp, nhưng không ai đưa ra được một chứng cứ nào.
“Bây giờ nó chết rồi, các người hài lòng chưa?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hải không hề có biểu cảm gì.
“Con trai ông phạm pháp, phải chịu hình phạt thích đáng. Chúng tôi chỉ làm đúng trách nhiệm mà thôi.”
Người đàn ông đột nhiên bật cười lớn.
Một phút sau, ông hạ giọng, nói bằng một tông đầy hiểm ác:
“Các người, những kẻ làm quan chỉ biết bắt nạt dân thường. Tôi sẽ khiến các người phải hối hận.”
Ông quay người bước đi.
Khi đi ngang qua tôi, tôi nhìn rõ nỗi đau và nước mắt trong mắt ông.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn về phía Lục Hải và bắt đầu nghi ngờ.
Những gì Giang Tuyết nói có thật không?
Cậu thiếu niên đó, liệu có phải đã bị oan không?
Thật đáng tiếc, sau đó tôi bị cuốn vào những bộn bề của cuộc sống, vốn chỉ là một người bình thường, tôi dần quên đi chuyện này.
Không ngờ cuối cùng, chính điều đó đã dẫn đến cái chết của tôi.
Người đàn ông ấy đã dùng tôi để trả thù Lục Hải.
Chỉ vì Giang Tuyết được Lục Hải bảo vệ quá kỹ, hắn không thể ra tay với cô ta. Còn tôi, lại vô tình trở thành cơ hội mà hắn chờ đợi.
13
Lúc này, người đàn ông đầy vẻ điên cuồng, ánh mắt không chút sợ hãi.
Hắn nhìn Lục Hải, dường như đang tận hưởng sự sốc và hối hận hiện rõ trên gương mặt anh.
Hắn quay sang nhìn hai cảnh sát trong phòng thẩm vấn, cười lạnh:
“Các người vừa hỏi tôi tại sao làm như vậy đúng không?
“Con súc sinh này, vì bảo vệ bạn gái mà vu oan cho con trai tôi tội cưỡng hiếp, ép nó đến chết!
“Tôi và con trai tôi nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ nó mất sớm, nó luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiếu thảo. Nhưng chính các người, những con súc sinh này, đã ép nó phải chết!
“Nếu các người không trả lại công bằng cho tôi, thì tôi sẽ tự mình đòi lại!”
Hai cảnh sát sững người, ánh mắt dò xét trên gương mặt tái nhợt của Lục Hải.
Một người thấp giọng hỏi:
“Đây có phải là vụ án cưỡng hiếp 8.19 hai năm trước không?”
Lục Hải im lặng, gương mặt trắng bệch, không nói nên lời trước ánh nhìn của đồng nghiệp và người đàn ông.
Anh khó khăn ngẩng đầu lên, thốt ra một câu:
“Ông căm hận thì cứ nhằm vào tôi. Diêu Diêu vô tội, tại sao ông phải tàn nhẫn đến thế?”
Nói xong, anh gầm lên phẫn nộ với người đàn ông:
“Và ông thì giả bộ cái gì? Ông thường xuyên say rượu, đánh đập chính con trai mình. Nó chết rồi, giờ ông lại giả vờ làm người cha yêu thương con à?”
Năm đó, chính Lục Hải là người khám nghiệm tử thi của cậu thiếu niên.
Anh từng nói với tôi, trên cơ thể cậu bé không có chỗ nào lành lặn.
Những vết bỏng, vết cháy thuốc lá, và những vết cắt tự hại đầy khắp người.
Sau khi anh báo cáo lên, các đồng nghiệp đã điều tra.
Sự thật phơi bày: cậu thiếu niên lớn lên trong bóng tối bạo lực của cha mình, trở nên nhút nhát, tự ti, bỏ học từ cấp hai và đi làm công nhân cùng cha.
Hôm cậu uống rượu cũng là vì cha mình thua bạc, đánh đập cậu để xả giận. Quá tuyệt vọng, cậu chạy ra công viên uống rượu một mình.
Người đàn ông im lặng vài giây, sau đó bật cười lạnh lẽo:
“Mày thì tử tế hơn tao chắc? Mày ép bạn gái ra đường lúc 2 giờ sáng để mua thuốc cho con đàn bà kia.
“Nói thật, tao phải cảm ơn mày đấy.”
Lời nói đó như đánh sập Lục Hải.
Anh hét lên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất.
Người đàn ông ngửa mặt cười lớn, ánh mắt đầy điên loạn:
“Mày nghĩ tao sẽ tha cho con đàn bà kia sao? Tất cả các người đều phải trả giá cho cái chết của con trai tao!”
Hai cảnh sát trong phòng thẩm vấn kinh hoàng, lập tức lao ra ngoài, thông báo để mọi người đi tìm Giang Tuyết.
Nhưng đáng tiếc, họ đã đến muộn.
Giang Tuyết đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Hóa ra, tối hôm đó sau khi Lục Hải rời khỏi nhà hàng, Giang Tuyết đi bộ về nhà và bị người đàn ông bám theo.
Hắn dễ dàng kéo cô vào một góc khuất không có camera giám sát.
Giang Tuyết khóc lóc cầu xin, nhưng hắn dùng cách còn tàn nhẫn hơn cả với tôi để hành hạ cô.
May mắn, một người đàn ông đi làm đêm về tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu đưa Giang Tuyết vào bệnh viện.
Người đàn ông nhanh chóng bị bắt giữ sau đó.
Nghe tin này, Lục Hải lảo đảo rời khỏi sở cảnh sát, lao thẳng đến bệnh viện.
Tôi đi theo anh, trôi lơ lửng bên cạnh và nhìn thấy Giang Tuyết.
Lần này, tôi tự hỏi, Lục Hải sẽ đối xử với Giang Tuyết như thế nào?