Chương 1 - Hồn Ai Trên Sông

Cần Thơ gạo trắng nước trong

Ai đi đến đó, lòng không muốn về!

Nhà ông Ba Thiêm nổi tiếng giàu có ở cái xứ gạo trắng nước trong này, ông có tới mấy chiếc thuyền lớn chở hàng hoá đi các tỉnh miền tây và thành phố, đó là chưa kể trong tay ông cả chục chiếc ghe, xuồng để cho người ta thuê, mướn. Tính ông hơi cục nhưng được cái sống rất sòng phẳng.

Năm ông 23 tuổi , theo lời mai mối của người quen ông lên duyên vợ chồng với cô Huệ là con ông Sáu ấp bên . Thủa ấy chẳng yêu đương như bây giờ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Cô Huệ tuy cũng xinh nhưng lại hơi đanh đá. Thôi thì ý cha mẹ đã quyết ông cũng chẳng cãi lại làm gì, sau này về chung một nhà thì sẽ vì nhau mà vun đắp cho gia đình là được.

Bà Huệ lần lượt sinh cho ông hết thảy ba người con, hai trai, một gái. Đứa lớn ông bà đặt tên là Hai Mạnh, thằng thứ hai tên Ba Phúc và cô út tên Út Miên. Thấm thoát đã hơn hai mươi năm sau , công việc của ông ngày càng Hưng thịnh. Chính vì gia đình có tiền của mà các con ông lần lượt hư hỏng sa đoạ. Cậu Hai Mạnh thì hết sòng bài này đến sòng bạc khác, để kìm hãm cái tính ăn chơi của Hai Mạnh lại ông bà đã cưới cho Hai Mạnh một cô gái nhan sắc xinh đẹp, tháo vát trong làm ăn với hi vọng con dâu sẽ quản thúc được Mạnh, hãm mấy tật xấu của con mình lại. Cô con dâu cả tên Trúc con bà chủ vựa gạo lớn trên phố.

Còn Ba Phúc cũng chẳng kém anh mình, Phúc có lần cá độ còn cắm mất luôn cả một chiếc ghe của ông, sau vụ đó ông Ba Thiêm giận con tím mặt, ông dùng gia quy để phạt Ba Phúc. Một thời gian sau ông bà cũng tìm được một mối tử tế phù hợp với gia đình ông để cưới vợ cho Phúc, cô con dâu thứ hai tên Thuý con ông Hai Nhất cuối ấp.

Vậy là cả hai cậu con trai lấy vợ đều do ông bà sắp đặt. Còn cô Út Miên, năm nay 19 tuổi, cô rất đẹp , cô thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ mình, tuy không ở mức “ Chim sa cá lặn” nhưng cô cũng thuộc hàng hoa khôi của ấp. Biết bao chàng trai, công tử con nhà giàu dòm ngó, ấy vậy mà cô chẳng rung động trước một ai.

Hơn hai năm sau, Trúc vẫn chưa sinh được mụn con cho chồng. Điều này khiến chòm xóm rèm pha nói ra nói vào bảo rằng cô là gái điếc , họ xuýt xoa cho ông bà Thiêm mãi chẳng có cháu bồng. Nghe một hai câu thì ông bà bơ đi, nhưng ngày nào cũng nghe thì ông bà đâm ra chán ghét và tỏ ý không hài lòng với Trúc. Hễ ra ngoài là ông bà bị người ta hỏi.

Thằng Hai Mạnh có con chưa? Nghe đến đó ông bà chỉ im lặng thở dài, dần già tình cảm ba má chồng và nàng dâu cứ thế rạn nứt.

Một hôm Hai Thiêm đang đi dạo trong vườn xem hoa nở ,chim hót thì thằng Nghĩa người làm chạy vào nói.

- Cậu Hai! Hôm nay em nghe nói ngoài chợ nổi có lễ hội thi chèo thuyền đông vui lắm. Quan khách tứ xứ đến dự và tham quan, cậu Hai có muốn đi thì em ra ngoài chuẩn bị xe ngựa cho cậu.

Đang buồn chán vì chẳng có việc gì làm, nghe thằng Nghĩa nói vậy Hai Mạnh sáng mắt lên vỗ tay đôm đốp.

- Mày đúng là không phụ công cậu bỏ tiền ra thuê mày về làm kẻ hầu, đến đúng lúc lắm. Tao đang chán vì chẳng có việc gì làm, mà con vợ tao nó quản lý chặt quá nhiều khi thèm ôm mấy con em ngon ngon mà cũng khó.

Nghĩa thấy cậu chủ vui thì anh ta cười hì hì, mắt la mày lém đảo xung quanh sợ mợ Trúc biết, thấy không có ai Nghĩa mới nói.

- Vậy cậu chờ em , em đi chuẩn bị xe cho cậu . Cậu vào nhà thay đồ rồi ra ngoài cổng em đợi cậu ở ngoài đó.

Hai Mạnh gật đầu, Nghĩa chạy đi ngay ra ngoài tìm xe. Con bé Đen người hầu của Trúc núp sau bụi cây đã nghe hết, Đen chạy ngay vào nhà méc cho Trúc Biết.

- Mợ hai... mợ hai oi... mợi hai!

Đang cộng sổ sách trong nhà nghe con bé Đen gọi Trúc bực mình vì bị làm phiền cô quát lớn.

- Có chuyện gì thế hả? Bộ không biết tao đang bận sao Đen?

Đen đứng thở dốc mãi mới nói tiếp!

- Cậu... cậu hai tính ra ngoài đi chơi đó mợ, hồi nãy con nghe thằng Nghĩa nó rủ cậu Hai ra ngoài chợ nổi chơi, cậu còn nói lâu lắm tao chưa được ôm mấy con em ngon ngon vào lòng, thèm quá.

Nghe tới đây Trúc bấm môi nhíu mày tức giận. Cô đập tay xuống bàn thật mạnh giọng rít lên giận dữ.

- Cái thằng khốn đó , tao ngứa mắt nó lâu lắm rồi, thấy tao không nói gì thì nó lại làm tới, tưởng tao mù sao mà nó dám qua mặt con này. Nhân cơ hội này tao phải cho nó một bài học.

Đen ! Mày ra ngoài chặn cậu Hai lại, chờ tao ra nghe chưa?

Đen gật đầu liền chạy ra ngoài cổng, đứng đó một lúc thì thấy Nghĩa về cùng chiếc xe ngựa, thấy Đen đứng đó Nghĩa hơi chột da, anh lên tiếng hỏi Đen.

- Ủa con Đen! Mày không vào trong nhà hầu mợ Trúc, mà chạy ra đây làm cái gì?

Đen bĩu môi thật dài, lườm nguýt Nghĩa như muốn ăn tươi nuốt sống, mãi lúc sau Đen mới trả lời.

- Ờ thì tui đi đâu, đứng đâu là việc của tui, có liên quan tới mấy người hơm?

Hai Mạnh đứng sau lưng quát lớn:

- Mày to gan lớn mật lắm rồi đó Đen, lâu ngày mày chưa được ăn roi đúng không? Khôn hồn thì biến đi cho khuất mắt tao, tối về tao cho mày một trận vì cái tính hỗn xược.

Nghe giọng cậu Hai đang giận Đen vội quay người lại , khúm núm lùi sang một bên, Hai Mạnh định bước lên xe thì Đen chạy ra trước mặt , cô sải hai tay dang rộng ngăn Hai Mạnh lại , miệng nói lớn .

-Không được cậu Hai, cậu phải ở nhà, mợ hai bảo con ra ngăn cản không cho cậu đi.

Hai Mạnh tức giận, đạp cho Đen một phát vào bụng, cú đạp rất mạnh nên Đen ôm bụng ngã quỵ xuống đất, Hai Mạnh hất hàm bảo Nghĩa kéo Đen ra để mình lên xe. Đen biết mình không làm gì được thì cứ nằm đó ăn vạ. Mạnh điên tiết định giơ chân đạp cho nó phát nữa thì đằng sau Trúc quát lớn.

- Anh dừng lại ngay cho em. Là em nói nó ra cản không cho anh đi đó. Anh đi xem người tha thi chèo thuyền thì ít, nhưng ngắm gái trên sông thì nhiều đúng không?

Mạnh nghe vợ nói như vậy thì cái tính hung hăng của mình lại tan biến. Mạnh luôn yếu thế hơn vợ. Anh quay lại nhìn vợ cười xoà nịnh nọt

- Ây! vợ yêu của anh đấy ah! Quả thật anh chỉ đi xem người ta thi thôi. Chứ nào có con em hay gái đẹp nào đâu mà vợ nói anh vậy. Tội anh chết. Hì hì

Trúc bĩu môi:

- Đừng tưởng tui không biết trong bụng anh đang nghĩ gì? Anh định qua mặt tui để cặp kè con khác sao? Nằm mơ đi. Có con Trúc ở trong nhà này thì đố con nào dám ôm chồng con này đấy?

Chợt đằng sau có tiếng nói quen quen vang lên!

- Cô chỉ là vợ mà dám ăn nói như vậy với chồng mình sao?. Cô còn không sinh đẻ được cho cái nhà này được một đứa cháu để nối dõi, vậy mà còn ở đây lớn tiếng.?

Thì ra là giọng của bà Huệ, đúng lúc bà đi chợ mới về. Út Miên nhìn chị dâu lườm nguýt, cô chẳng ưa gì hai bà chị dâu của mình. Nghe đến việc sinh con Trúc lại chạnh lòng, đâu phải cô không muốn sinh nhưng chờ mãi không có thì lấy gì mà sinh. Cô cúi đầu chào mẹ chồng mà trong lòng cay đắng bội phần. Bà Huệ nhìn con trai mỉm cười lên tiếng.

- Má cho con đi đó! Cứ vui chơi thoả thích. Đây! Má cho thêm tiền mà đi chơi.

Hai Mạnh quá bất ngờ vì cách thay đổi của má mình, trước giờ bà luôn ủng hộ việc Trúc quản thúc mình. Bà Huệ liếc nhìn con dâu đá xoáy nói tiếp !

- Tốt nhất lần này bay kiếm cho ba má thêm đứa con dâu ngoan và đứa cháu. Không sinh đẻ được thì phải biết mầm việc , đứa nào sinh được thì cứ sinh. Nhà này không túng thiếu đến nỗi ngay cả bầy cháu mình cũng không nuôi nổi, cố gắng hen con, má không cần danh gia , môn đăng , xinh đẹp gì đâu. Miễn sao biết sinh đẻ là được .

Hai Mạnh được má vẽ đường cho chạy thì anh ngu gì không nhân cơ hội này bay nhảy, anh đang chán Trúc vì cô ta quá khô khan tình cảm. Anh ta muốn tìm cho mình một cô gái mình yêu thương thật lòng về làm vợ. Mạnh lên xe đi khuất , bà Huệ đi ngang qua Trúc bĩu môi hừm một cái rồi mới vào nhà. Trúc giận dữ hai tay siết chặt, cơ thể cô đang run lên vì giận. Thấy mợ hai giận Đen thêm vào!

- Bà chủ đúng là chẳng xem mợ ra gì? Dù gì mợ cũng là người được bà chủ chọn, vậy mà bây giờ bà chủ thay đổi đến chóng cả mặt . Em e thời gian sau này mợ hai phải chịu tủi nhục hơn rồi.

Đang tức giận mà nghe con Đen nói vậy Trúc rít lên trong giận dữ.

- Các người cứ đợi đấy! Con Trúc này không dễ ức hiếp đâu. Rồi sẽ Có ngày các người sẽ phải quỳ gối dưới chân ta xin tha thứ !

...

Hai Mạnh ngồi trên xe tận hưởng phút giây tự do. Hơn hai năm nay kể từ khi anh lấy vợ thì đây là lần đầu tiên anh được ra ngoài mà không có Trúc bên cạnh. Hai Mạnh nhắm mắt hít thở khí trời miệng cười tươi không ngớt. Thấy cậu chủ vui Nghĩa bèn hỏi.

- Cậu vui lắm sao cậu?

Hai Mạnh đưa tay vỗ vai Nghĩa đáp lời,

- Đùa! Tao thèm cảm giác này lâu lắm rồi. Bay nghĩ mà xem, suốt ngày ru rú bên con vợ hoạn thư, thử hỏi mày có hạnh phúc và vui được không ?

Nghĩa nghe có lý nên anh gật đầu. Anh lại hỏi tiếp .

- Thế tối về cậu không sợ mợ hai la rầy sao?

Hai Mạnh tự tin đấm ngực đáp!

- Tao sợ gì nó nữa, đây là má biểu tao đi kiếm vợ, kiếm con. Chớ tao đâu tự bỏ nhà đi tìm.

Chạy hơn 10 phút xe tới bến Ninh Kiều, ở đây đúng là đông vui thiệt. Hai Mạnh bước xuống xe còn Nghĩa đứng trả tiền xe và dặn xế chiều quay lại đón khách. Trả tiền xong Nghĩa chạy lại đứng cạnh cậu chủ.

- Cậu ở đây , em đi mướn thuyền để cậu đi dạo. Dạo trên sông ngắm cảnh là nhất đó cậu.

Hai Mạnh gật đầu, xua tay ra hiệu cho Nghĩa làm gì thì làm. Một lúc sau Nghĩa hớn hở chạy tới nói.

- Cậu hai! Mời cậu lên thuyền, em mướn được một chiếc cho cậu rồi.

- Mày đúng là nhanh nhẹn đó Nghĩa, lát về nhà tao thưởng cho mày!

Nghĩa vâng dạ cám ơn dìu cậu hai lên thuyền, Nghĩa cầm mái chèo, đẩy chiếc thuyền ra xa rồi nhảy lên cầm lái. Không khí ở đây đúng là thích thật. Đang mải cầm ống nhòm trên tay đảo quanh cái chợ xem có gì mới lạ không thì đột nhiên ánh mắt Mạnh dừng lại ở chỗ một cô gái , cô ấy rất xinh và dịu dàng, Mạnh vỗ tay vào thuyền, mắt thì không dời khỏi cô gái, vừa nhìn cô ấy anh ta vừa nói với Nghĩa.

- Mày chạy sát qua bên đó đó.

Nghĩa nhìn theo tay cậu chủ hỏi lại.

- Là chỗ nào cậu hai? Có phải chỗ cô gái áo tím đang bán dừa không ?

Hai Mạnh gật đầu.

- Đúng rồi mày! Qua bển đi, cô ấy đẹp thật.!