Chương 8 - Hôm Nay Công Chúa Muốn Vả Mặt Ai?

Hổ dữ cũng có lúc già yếu.

Ông ấy già rồi, tâm cũng sẽ già.

Năm xưa phụ hoàng còn m-á-u lạnh hơn, dùng cả tính mạng để mở đường.

"Dĩ nhiên, trẫm sẽ để lại cho con những thứ tốt nhất, để con suốt đời tự do tự tại, không ai dám chọc giận, ngay cả hoàng đế tương lai cũng sẽ phải nhường con ba phần."

"Nhưng có ích gì chứ?" Ta sờ vết sẹo trên tay, nói, "Đó không phải thứ con muốn, thứ con muốn, con sẽ tự mình giành lấy."

"Bằng cách sử dụng những gì phụ hoàng đã dạy con."

Cuối cùng, phụ hoàng không nói gì nữa. Trong ánh nến mờ ảo, ông ấy cúi xuống, trông như một cụ già đã đến tuổi xế chiều. Ông ấy nói: "Vụ án Văn Quốc công đã được xét xử, kẻ mà con đang giấu trong hậu viện, tốt nhất vẫn nên g-iế-t sớm đi. Làm vua, điều kỵ nhất là nhi nữ tình trường."

10

Một đời người có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Ngay cả kiếp trước của ta, chỉ là một vong hồn, không có tự do.

Từ cái tính bộp chộp liều lĩnh ngày xưa, giờ đã trở thành chín chắn chững chạc.

Vì chuyện này, trước khi ta khởi hành, Hiền Phi đã phá lệ đến gặp ta. Nàng ta cải trang, vừa bước vào đã lao thẳng về phía ta. Nàng ta nắm chặt tay ta, nói: "Không ngờ được, trước giờ ngươi toàn giả vờ ư? Trước mặt ta thì khóc lóc nói mình sai rồi, muốn đối xử tốt với Tiểu Nguyệt và Diễn Nhi, bù đắp cho chúng nó, nhưng tất cả đều là giả dối? Mục đích thật sự của ngươi cũng là muốn tranh giành với Diễn Nhi sao? Ta thật sự không hiểu nổi ngươi nữa."

"Nhưng ngươi là nữ tử, sao ngươi dám. . ."

Ta ngước mắt lên, bực bội đẩy nàng ta ra: "Hiền Phi nương nương tự ý xuất cung, Đào Chi, đưa người về, giao cho phụ hoàng."

Ta không muốn nói thêm lời nào nữa.

"Ta là mẫu thân của ngươi! Ta sinh ra ngươi! Giờ ngay cả nói chuyện với ta, ngươi cũng thấy phiền sao? Kẻ như ngươi, dù có lên ngôi vua, cũng không thể khiến vạn dân thần phục được."

Chữ hiếu quả thật có thể đè nặng con người.

Ngay cả khi đã là hoàng đế cũng bị lễ giáo trói buộc.

Nhưng ta cướp ngôi, đã là đại nghịch bất đạo rồi, cũng chẳng thiếu gì một tội danh nữa.

Ta cười lạnh, mở miệng nói: "Hiền Phi nương nương, chỉ cần ngươi ch-ế-t rồi, ta sẽ không còn mẫu thân nữa. Chỉ cần rơi vài giọt nước mắt trong tang lễ của ngươi, ngất đi, ta sẽ trở thành Công chúa hiếu thuận được thiên hạ khen ngợi. Ngươi ở trong cung bao nhiêu năm, không hiểu điều đó sao?"

"Tiễn khách!"

Ta nhắm mắt lại, mặc cho Hiền Phi giận dữ mắng mỏ.

11

Ta đã đi Giang Nam ba tháng, việc gì cũng tự mình làm, để tạo tiếng tăm tốt cho bản thân.

Khi trở về, triều đình đều tán dương ta.

Chỉ có điều trên đường về kinh, ta đã gặp phải vài lần ám sát, tất cả đều không muốn ta quay lại.

Đào Chi vì vậy mà suýt mất mạng.

Việc đầu tiên khi về đến kinh thành, ta xách một rương đầu người, đá tung cửa phủ của Tống Diễn. Những cái đầu người bị ta ném xuống đất, rơi vãi khắp nơi, dọa hắn ra kinh hãi tột độ.

Ta túm lấy hắn ta, toát ra khí thế sát phạt: "Đệ đệ yêu quý của ta, thích món quà tỷ tỷ mang về cho ngươi không?"

"Tống Thù. . . ngươi. . . ngươi buông ta ra! G-iế-t Hoàng tử là tội ch-ế-t! Ngươi dám. . ."

Ta đạp một chân lên tay hắn ta, nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, nở một nụ cười.

"Một Hoàng tử tàn tật, không xứng đáng ngồi vào vị trí đó. Bây giờ ta không g-iế-t ngươi, chỉ lấy tay của ngươi thôi, ngươi nói thế nào?"

Vừa dứt lời, ta lập tức rút dao ra, sạch sẽ nhanh gọn chém xuống, bàn tay đứt lìa tận gốc, m-á-u tươi lập tức phun trào.

Tống Diễn kêu thét lên rồi ngất đi.

Nhưng hắn ta không phải người đầu tiên.

Thậm chí chưa vào cung diện kiến, ta đã xông thẳng vào Vị Ương cung của Hiền Phi. Phía sau áp giải một người đàn ông bị đánh đập thê thảm, chỉ còn thoi thóp.

Cùng với đó, là bàn tay đứt lìa của Tống Diễn.

Hiền Phi ngay lập tức ngất xỉu, chỉ còn lại Tống Nguyệt run rẩy nhìn ta.

"Tống Thù, ngươi dám g-iế-t người trong cung, không sợ phụ hoàng g-iế-t ngươi sao?"