Chương 2 - Hôm Ấy Tôi Không Chờ Ảnh Nữa
5
Trong phòng khách, Diêu Diêu đang cầm kéo cắt thứ gì đó.
Tôi sợ con bé làm mình bị thương, liền bước nhanh lại.
“Diêu Diêu, trẻ con không được chơi—”
Câu còn chưa dứt, tôi đã sững người tại chỗ.
Con búp bê vải mà mẹ đã thức trắng đêm để làm cho tôi hôm trước khi mất, đã bị Diêu Diêu cắt nát tơi tả, thậm chí đầu cũng bị cắt rời.
Năm đó, cán bộ từ thành phố đến làng tôi hỗ trợ, dẫn theo một cô bé trạc tuổi tôi.
Cô bé đó ôm một con búp bê Tây, khiến đám trẻ con trong làng nhìn mà thèm rơi nước miếng.
Nhưng cô ấy chê tụi tôi bẩn, đến chạm vào cũng không cho.
Mẹ tôi khéo tay, đêm đó đã ngồi dưới ánh đèn dầu, từng mũi kim từng đường chỉ, khâu cho tôi một con búp bê vải giống hệt.
Tôi vẫn nhớ rõ lúc mẹ đưa tôi con búp bê ấy, bà đã nói gì.
“Trẻ con thành phố có gì, con gái mẹ – Minh Nguyệt – cũng phải có.”
Tôi cười tít mắt, lòng vui như mở hội, ôm con búp bê khoe khắp nơi.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu.
Chú Lục và dì Hướng bị trận lũ quét bất ngờ vây trong núi, ba mẹ tôi vì cứu họ mà bị nước cuốn trôi…
6
“Tại sao lại cắt con búp bê của tôi?”
Mắt tôi đỏ ngầu, giọng gần như gào lên.
Diêu Diêu chẳng hề sợ, còn ghé sát tai tôi, nhỏ giọng khiêu khích.
“Tất nhiên là để chọc tức cô rồi, đồ ngốc.”
“Ai bảo cô là người xấu, cướp mất chú Lục của tôi.”
Tôi tức đến phát run, lập tức đẩy mạnh con bé ra.
Nó ngã phịch xuống sàn.
“Mẹ ơi! Cô Minh Nguyệt đánh con!”
Thẩm Nhu như cơn gió lao đến, tát thẳng một cái vào mặt tôi.
“Tô Minh Nguyệt, cô điên rồi à? Dám đánh con gái tôi?”
Cô ta ra tay rất mạnh, nửa bên mặt tôi nóng rát như bị bỏng.
Cơn giận trào lên tận đỉnh đầu.
Tôi vừa định phản đòn thì Lục Vệ Dân đã vội vàng lao tới, giữ chặt cổ tay tôi.
“Minh Nguyệt, em làm gì vậy?”
Lục Vệ Dân nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi đầy không hài lòng.
“Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân.”
Mũi tôi cay xè, suýt nữa thì khóc.
“Diêu Diêu cắt nát con búp bê của tôi.”
Lục Vệ Dân lập tức buông tay tôi ra, nhìn mảnh vụn búp bê vương vãi dưới sàn, ngơ ngác không nói nên lời.
Thẩm Nhu lại tỏ ra khinh khỉnh.
“Đúng là gái quê, nhỏ nhen hết biết! Chỉ là con búp bê rách nát thôi, làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy? Mua cái mới đền cho cô là được chứ gì?”
“Không cần!”
Diêu Diêu lập tức bật dậy, giẫm mạnh lên đầu con búp bê, giẫm đi giẫm lại.
“Con không muốn mua mới đền cho cô ta, búp bê của cô ấy vừa rách, vừa cũ, vừa xấu nữa—”
Tôi không nhịn được nữa, “bốp” một cái tát thẳng vào mặt Diêu Diêu.
“Im miệng! Búp bê của tôi là con đẹp nhất trên đời!”
Lục Vệ Dân bị dọa sững, theo phản xạ đẩy mạnh tôi ra.
“Tô Minh Nguyệt, em làm cái gì vậy?!”
Tôi loạng choạng, bụng dưới đập mạnh vào bàn trà.
Một cơn đau nhói đến tận tim gan ập tới, tôi không thể đứng vững nữa, toàn thân ngã gục xuống đất.
“Minh Nguyệt, em—”
Lục Vệ Dân định đến đỡ tôi, nhưng lại bị Diêu Diêu ôm chặt lấy chân.
“Chú Lục ơi, con đau quá…”
Lục Vệ Dân mặt đầy lo lắng, quay sang nhìn tôi, trong mắt đã mang theo vài phần trách móc.
“Diêu Diêu vẫn chỉ là một đứa trẻ, em so đo với con bé làm gì?”
“Con búp bê anh sẽ nhờ người sửa lại, chuyện hôm nay coi như dừng ở đây.”
Thẩm Nhu trừng mắt nhìn tôi, giả vờ kinh ngạc mà kêu lên.
“Trời ơi, mặt Diêu Diêu sưng hết cả lên rồi!”
“Vệ Dân, chúng ta mau đưa con bé đi bệnh viện xem sao!”
Nghe vậy, Lục Vệ Dân lập tức hốt hoảng, bế Diêu Diêu chạy thẳng ra ngoài.
Tôi há miệng, định gọi anh ta lại.
Nhưng bụng dưới lại co thắt từng cơn, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, chẳng thể nói nổi một lời.
Ngay sau đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó tràn ra từ bên trong cơ thể.
Nhìn xuống, chiếc váy trắng đã bị máu nhuộm đỏ.
Bất chợt tôi nhớ ra, trong suốt thời gian ôn thi đại học, tôi vẫn chưa thấy kinh nguyệt trở lại.
Mà kiếp này, tôi và Lục Vệ Dân mới chỉ có một lần duy nhất…
Chẳng lẽ—
Thẩm Nhu cũng nhận ra điều gì đó, mắt trừng to, nhìn tôi đầy hoảng loạn.
Tôi đau đớn nhìn cô ta, lặng lẽ cầu cứu.
Giúp tôi…
Từ ngoài cửa vang lên tiếng giục của Lục Vệ Dân.
“Thẩm Nhu, em làm gì vậy? Nhanh lên!”
Thẩm Nhu chỉ do dự chưa tới ba giây, rồi quay người bước đi.
“Đây, tới ngay đây.”
7
Tôi đã sảy thai.
Hai đứa trẻ ở kiếp trước từng luôn trách móc tôi, kiếp này còn chưa kịp chào đời đã mất đi cơ hội đến với thế giới này.
Cũng tốt thôi.
Chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng tôi, cũng tan biến hoàn toàn.
Mắt Lục Vệ Dân đỏ hoe, chắc đã khóc mấy lần.
“Minh Nguyệt, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, anh không biết em có thai.”
“Lúc đó anh không nên đưa Diêu Diêu đi bệnh viện, lẽ ra phải ở lại bên em.”
“Minh Nguyệt, đừng buồn nữa được không? Sau này chúng ta sẽ còn có con mà.”
Tôi nhắm mắt lại, đứa bé… sẽ không còn nữa.
Dù còn, cũng không phải với anh.
Thật ra, trước khi Thẩm Nhu quay về, Lục Vệ Dân đối xử với tôi rất tốt.
Đặc biệt là lúc tôi vừa được nhà họ Lục nhận nuôi.
Tôi chỉ là một cô gái quê mùa, chẳng biết gì.
Chính Lục Vệ Dân là người bảo vệ tôi khi bị bắt nạt, kiên nhẫn dạy tôi những gì tôi không hiểu.
Yêu anh ta, là điều quá dễ dàng.
Tôi thực sự yêu anh, là vào năm ấy, khi trường tổ chức buổi du xuân.
Trên đường về, tôi mới phát hiện con búp bê mang theo bị mất.
Dù tôi van xin thế nào, tài xế cũng không chịu quay lại.
Tôi buồn đến mức chỉ muốn chết đi cho xong.
Lục Vệ Dân biết chuyện, đã một mình lén quay lại nơi du xuân tìm suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng mang con búp bê về cho tôi.
Nhưng rồi, khi Thẩm Nhu cùng Diêu Diêu trở lại, mọi thứ đều thay đổi—
Tôi từ từ mở mắt ra, trong lòng cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.
“Lục Vệ Dân, chúng ta hủy hôn đi!”
【Điểm chuyển đoạn】
8
Lục Vệ Dân nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Minh Nguyệt, em nói gì cơ?”
Tôi giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi nói, tôi muốn hủy hôn với anh.”
Lục Vệ Dân lắc đầu.
“Không được, anh không đồng ý.”
Tôi mặc kệ anh ta, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là bộ ba món vàng dì Hướng tặng lúc đính hôn, giờ trả lại anh.”
“Lục Vệ Dân, hôn ước của chúng ta, đến đây là hết.”
Vẻ mặt Lục Vệ Dân bắt đầu có chút tức giận.
“Đã đưa cho em rồi, sao còn phải trả lại? Làm gì có chuyện đó?”
“Hủy hôn á? Em đừng có mơ, anh sẽ không bao giờ đồng ý!”
Tôi hơi đau đầu.
Nhưng nghĩ lại, đính hôn cũng chẳng có hiệu lực pháp lý gì, không quan trọng.
Thấy tôi im lặng, Lục Vệ Dân mím môi, lấy ra một tờ hóa đơn từ túi áo.
“Khăn lụa đó là anh nhờ người mua từ Thượng Hải, không phải đồ tặng kèm.”
Tôi có chút bất ngờ.
“Sao lúc đó anh không nói?”
Chiếc khăn ấy tôi đã vứt vào thùng rác rồi.
Ánh mắt Lục Vệ Dân đầy áy náy.
“Anh… anh sợ nói ra Thẩm Nhu sẽ thấy ngại.”
Tôi vốn định hỏi: Anh sợ cô ta ngại, còn cảm xúc của tôi thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, thôi khỏi.
Bỗng dưng Lục Vệ Dân ngẩng đầu lên, như đã hạ quyết tâm.
“Anh biết em không thích Thẩm Nhu và Diêu Diêu, sau này anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách với họ.”
“Đợi đến khi em đủ 20 tuổi, chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không?”
“Minh Nguyệt, anh xin em, đừng hủy hôn với anh.”
Tôi thoáng ngẩn người.
Nghe được những lời này từ Lục Vệ Dân, là điều mà kiếp trước tôi đến mơ cũng không dám nghĩ.
Chẳng lẽ kiếp này, anh ta thực sự có thể buông bỏ Thẩm Nhu và Diêu Diêu?
Thấy tôi có vẻ mềm lòng, Lục Vệ Dân tiếp tục thừa thắng xông lên.
“Việc chúng ta đính hôn, ba mẹ em chắc còn chưa biết đúng không? Hay là đợi em có giấy báo trúng tuyển rồi, anh sẽ về quê với em một chuyến, nói với họ cả hai tin vui luôn.”
Câu này đúng là nói trúng tim đen của tôi.
Nếu thật sự đi học ở Bắc Kinh, tôi có lẽ sẽ không quay về nữa.
Đúng là nên về nhà thăm ba mẹ một lần, nói lời từ biệt cho trọn.
Thời gian sau đó, Lục Vệ Dân thật sự không qua lại với mẹ con Thẩm Nhu nữa.
Ngoài giờ đi làm, anh ta ở nhà nấu nướng, thay đổi món ăn mỗi ngày để tẩm bổ cho tôi.
Cuộc sống như thế kéo dài… cho đến ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển.