Chương 7 - Hồi Ức Đau Thương Từ Tạ Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Tạ Cẩn Chi.

Ta thấy rất rõ, thần sắc trên mặt hắn trĩu nặng đau thương, u sầu như cõi chết.

Thần thái ấy, ta từng thấy qua một lần —

ba năm về trước, khi ta cùng hắn vừa thành thân.

Hắn đối đãi với ta ôn hòa, nhã nhặn.

Thế nhưng thủy chung vẫn không từng viên phòng.

Mỗi ngày trở về phủ, cũng chỉ nghỉ ngơi tại thư phòng.

Khi ấy ta nghĩ, có lẽ hắn quá lao lực, hoặc chăng ngại ngùng.

Hôm đó, tiết trời oi ả, ta tự tay nấu một bát trà ngọt, mang đến thư phòng.

Bên ngoài thư phòng, ta nghe thấy hắn đang cùng ai đó đàm thoại:

“Người ta yêu từ đầu chí cuối, vẫn luôn là Vãn Vãn.”

“Nếu không vì nàng đã xuất giá, sao ta lại phải khổ sở thủ giữ nơi biên cương bao năm như vậy?”

Thần sắc thống khổ nơi hắn, ta thấy rõ mồn một.

Bát trà ngọt trong tay ta, bỗng trở nên đắng ngắt.

Những lời tự an ủi trước đây, chợt thành trò cười đáng thương.

Thì ra, hắn sớm đã có người trong lòng.

Trong tim Tạ Cẩn Chi, vốn dĩ chẳng từng có ta.

Chỉ là khi ấy tuổi trẻ nông nổi, lòng dạ không cam.

Nghĩ rằng đã thành thân, thì đời này chung quy cũng là phu thê, cứ thế mà sống.

Ta vẫn cho rằng, chỉ cần ta làm đủ tốt, tận tâm tận nghĩa,

hắn sẽ dành một chỗ trong lòng cho ta.

Nhưng lòng người, chẳng thể thấu triệt.

Tình cảm, lại càng không thể cưỡng cầu.

Chung quy, vẫn là ta quá dại khờ.

Một tháng sau, ta cùng tiêu cục chia tay nơi Dương Châu.

Họ tiếp tục xuôi Nam, còn ta lên một con thuyền hướng về Giang Nam.

Sông nước lững lờ, cảnh sắc trôi nhẹ tựa khói mây.

Ta tùy hứng xuống thuyền tại một trấn nhỏ ven sông, tên gọi Thanh Thủy.

May thay, trước đây tích góp cũng kha khá, tuy chẳng gọi là phú quý,

nhưng đủ để không lo đói rét.

Ta mua một tiểu viện, an cư lập nghiệp nơi đây.

Xuân về phương Nam, mưa bụi lất phất mang theo hơi lạnh.

Lần nọ ra ngoài, không cẩn thận dầm mưa,

lại thêm thủy thổ bất hòa, bệnh liệt giường mười mấy ngày.

May nhờ thím Chu cùng nhi tử ở sát vách tận tình chăm sóc,

nếu không, e rằng ta đã chết nơi giường bệnh.

Bệnh dứt, ta lập tức mang lễ vật trọng hậu sang tạ lễ.

Thím Chu góa chồng, chỉ có một người con trai, đang đọc sách chờ ngày khoa cử.

Khi thân thể đã khá hơn, ta bắt đầu trồng hoa cỏ trong viện.

Khí hậu Giang Nam ôn hòa, chẳng mấy chốc hoa nở rộ khắp sân, cảnh sắc rực rỡ.

Lúc nhàn rỗi, ta thường tản bộ ven sông, thong dong ngắm nước.

Thời gian nơi đây như chậm lại.

Nơi này không có phồn hoa đô hội như kinh thành,

nhưng lại có tự do mà lòng ta hằng mong mỏi.

Trái tim ta — cuối cùng cũng được yên bình.

Từ nay, ta không còn phải hao tâm tổn trí để lấy lòng người khác.

Cũng chẳng cần lo sợ từng cử chỉ lời nói có chỗ nào không đúng.

Có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên ba sào mới thức,

cũng có thể ngồi cả đêm nơi hành lang mà ngắm trăng suốt một đêm dài.

Ở nơi này, muốn làm gì cũng được.

Sống thuận theo lòng mình, dậy hay nghỉ, tùy tâm sở khởi.

Dần dần, ta quên bẵng những năm tháng xưa kia.

Quên đi năm năm bị lạnh nhạt bên cạnh Tạ Cẩn Chi.

Những đêm trường vô tận, và vô số lần cô đơn chẳng ai thấu.

Cuối cùng, ta đã thực sự sống lại.

Ngày tháng cứ thế yên bình trôi qua.

Ba năm như nước chảy, lặng lẽ rời đi chẳng lưu lại dấu vết.

Ta mở một tiệm ngọc nhỏ trong trấn, giúp người ta khắc ngọc, chạm trổ trang sức.

Tiền lời chẳng nhiều, nhưng chí ít cũng là tự lực cánh sinh, không đến mức ăn núi lở.

Con trai thím Chu nhà bên sắp vào kinh ứng thí, ta tặng hắn một miếng ngọc trúc, chúc hắn vàng bảng đề danh.

Ngày tin mừng truyền đến, hắn đỗ cao.

Trống chiêng rộn rã, cả trấn rực rỡ hân hoan.

Người đến chúc mừng xếp thành hàng dài trong ngõ, ngay trước cửa nhà ta cũng đầy ắp xa mã.

Ta chưa từng nghĩ, cả đời này còn có thể gặp lại Tạ Cẩn Chi.

Hắn đứng giữa đám người, dáng vẻ nổi bật khác hẳn quần thần, khiến ta vừa đưa mắt đã trông thấy.

Khoảnh khắc ấy, ta tưởng mình đang nằm mộng.

Sương khói Giang Nam mờ ảo, tựa như hôm ta mới tới nơi này ba năm về trước.

Tạ Cẩn Chi chậm rãi băng qua đám đông, tiến về phía ta.

Hắn đứng trước cửa, vóc người cao gầy, dáng dấp thanh nhã, giống hệt lần đầu ta gặp.

Ba năm trôi qua hắn gầy đi nhiều.

Tạ tiểu tướng quân năm nào từng anh khí hiên ngang, nay đã trở nên trầm mặc, tiêu điều.

Cả vẻ ngạo nghễ nơi lông mày cũng chẳng còn như xưa.

Mà ta, khi gặp lại hắn, cũng không còn chút bồi hồi của năm ấy.

Giọng Tạ Cẩn Chi khàn đục:

“Thanh Dao.”

Ta cúi đầu hành lễ:

“Thỉnh an đại nhân.”

Tạ Cẩn Chi sững người, thanh âm nghẹn ngào:

“Thanh Dao, ta đã tìm nàng suốt ba năm…”

Hắn tựa hồ có chút xúc động, giọng nói cũng run rẩy.

“Ta thấy miếng ngọc bội kia, liền nhận ra là từ tay nàng làm.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)