Chương 7 - Hơi Thở Của Sự Tò Mò

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh sợ mình không thể cho em điều em cần.”

“Anh sợ em sẽ chê anh nhàm chán, không lãng mạn, chẳng biết yêu chiều.”

“Anh sợ, chỉ cần mở miệng, là sẽ phá hỏng tất cả.”

“Cho nên anh mới giấu mình sau vỏ bọc của một kẻ cuồng công việc lạnh lùng, nghĩ rằng như vậy sẽ sống yên ổn với em.”

“Cho đến ngày hôm đó, anh nghe em gọi điện.”

“Anh mới biết, mình đã sai đến mức nào.”

“Thư Duệ, không phải anh không yêu em.”

“Mà là… yêu quá nhiều.”

“Yêu đến mức… không biết phải làm sao.”

Khi anh nói những lời đó, ánh mắt chân thành đến kỳ lạ.

Tôi cảm nhận được, từng chữ anh nói đều xuất phát từ đáy lòng.

Bức tường phòng ngự cuối cùng trong tim tôi, rốt cuộc cũng sụp đổ.

Thì ra anh không phải lạnh nhạt — mà là sâu nặng.

Không phải không yêu — mà là yêu đến mức dè dặt.

Tên ngốc này…

Là kẻ ngốc nhất thế gian.

Tôi đưa tay lên, khẽ vuốt má anh.

Làn da anh hơi sần, còn có chút râu chưa cạo.

Rất chân thật.

“Cố Phong, anh ngốc thật.”

Mắt tôi đỏ hoe, giọng run run như sắp khóc.

“Em cũng vậy.”

“Em cũng là một kẻ hèn nhát.”

“Em cứ nghĩ… anh không thích em.”

“Cứ nghĩ anh lấy em, chỉ vì hợp.”

“Em không dám mơ xa đến tình yêu, chỉ dám lặng lẽ dõi theo anh từ xa.”

Chúng tôi như hai con nhím, muốn đến gần nhưng lại sợ làm tổn thương đối phương.

Chỉ biết dựng hết gai nhọn để bảo vệ chính mình.

Giờ đây… cuối cùng cũng nguyện vì nhau mà gỡ bỏ mọi lớp phòng bị.

12.

Tôi bị Cố Phong bế lên, mang vào bồn tắm tròn lớn để ngâm mình.

Nước ấm áp bao lấy thân thể rã rời.

Thoải mái đến mức tôi suýt ngủ gật.

Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi.

“Vợ ơi, dễ chịu không?”

Tôi lười biếng “ừm” một tiếng.

“Vậy thì…”

Bàn tay không an phận kia, lại bắt đầu di chuyển trên người tôi.

“Chúng ta… làm thêm lần nữa nhé?”

Tôi: “……”

Tôi lập tức mở mắt, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

“Cố Phong! Anh là ma quỷ hả?!”

Anh cười trầm thấp.

“Không còn cách nào… anh nhịn đói ba năm rồi, giờ phải ăn cho no chứ.”

Tôi: “……”

Tôi cạn lời.

“Anh… anh không phải sắp đi công tác sao?”

Tôi cố gắng nhắc nhở anh vẫn còn chuyện chính cần làm.

“Không vội.”

Anh đáp.

“Dù chuyện có lớn đến đâu, cũng không quan trọng bằng vợ anh.”

Mấy lời tán tỉnh này…

Thật sự ngày càng trơn tru rồi đấy.

Tôi nghi ngờ là mấy cái chiêu trong “bí kíp yêu vợ” anh đã học thuộc lòng rồi.

Tôi đẩy anh ra, định rời khỏi bồn tắm.

Ngâm thêm chút nữa chắc tôi… mất mạng thật mất.

Anh lại không chịu buông, kéo tôi trở lại.

“Ngâm thêm chút nữa đi.”

Anh đút một múi quýt đã bóc vào miệng tôi.

“Bổ sung thể lực.”

Tôi: “……”

Tôi nghi ngờ nghiêm trọng, đây là… đang chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Tên đàn ông này, đã “nếm được mùi ngon” rồi thì thật sự đáng sợ.

Tôi phải nghĩ cách… đánh lạc hướng anh.

“Cố Phong.”

Tôi hắng giọng, quyết định chủ động ra đòn.

“Ừm?”

Anh đang bận “trồng dâu” trên cổ tôi, giọng đầy mơ màng.

“Cái… ‘bí kíp’ đó, anh lấy từ đâu ra vậy?”

Tôi giả vờ hỏi bâng quơ.

Quả nhiên, động tác của anh khựng lại.

“Sao tự nhiên hỏi vậy?”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt có chút né tránh.

“Không có gì, chỉ là… tò mò thôi mà.”

Tôi xoay người lại, đối mặt với anh.

Mặt nước gợn sóng, thấp thoáng lộ ra mấy thứ không nên thấy.

Yết hầu anh khẽ nhấp nhô.

Ánh mắt cũng dần tối lại.

“Khụ.”

Anh hắng giọng, cố gắng che giấu sự luống cuống.

“Là… bạn giới thiệu cho.”

“Bạn?” Tôi nhướng mày. “Bạn nào? Em có quen không?”

“Em không quen.” Anh chối ngay lập tức.

Trong lòng tôi, con cáo nhỏ đã bắt đầu vẫy đuôi đầy thích thú.

“Bạn nam hay nữ?”

“Nam.”

“Gọi là gì?”

“……”

Anh bị tôi hỏi bí.

Lắp ba lắp bắp mãi chẳng ra nổi cái tên nào.

Tôi trong lòng đã cười đến ngả nghiêng.

Tên ngốc này, đến cả nói dối cũng không biết.

Bạn bè giới thiệu cái gì chứ.

Tôi cá là anh lén lút lên mạng tự tra.

“Thôi được rồi, đừng bịa nữa.”

Tôi chọc nhẹ vào ngực anh.

“Khai thật đi, có phải anh tự lên mạng tìm mấy cái hướng dẫn miễn phí không?”

Anh đỏ cả vành tai.

“Không phải mua…”

Anh lầm bầm.

“Là… miễn phí.”

Tôi: “……”

Tôi không nhịn được, “phì” một tiếng bật cười.

Miễn phí?

Nghĩa là, một tổng tài bá đạo tài sản cả trăm triệu như anh…

Lại dựa vào mấy cái chiến lược “thả thính sến súa” miễn phí trên mạng để tán đổ tôi á?

Chuyện này mà kể ra, chắc chẳng ai tin nổi.

“Cười cái gì!”

Anh có chút mất mặt, bực đến đỏ mặt, một phát đè tôi lên mép bồn tắm.

“Miễn phí thì sao? Miễn phí cũng có tác dụng đấy!”

“Có tác dụng thật à?”

Tôi cố ý chọc anh.

“Em nghĩ sao?”

Anh cúi đầu, hôn tôi thật mạnh để bịt miệng lại.

Khi cuối cùng chúng tôi cũng bước ra khỏi phòng tắm,

Mặt trời ngoài kia đã lên cao vút.

Tôi nằm bẹp trên giường, cảm giác mình chẳng khác gì một con cá khô.

Cố Phong thì ngược lại, tinh thần sảng khoái, khí sắc bừng bừng.

Anh khoác áo choàng tắm, lộ ra ngực và cơ bụng rắn chắc.

Tóc còn ướt, từng giọt nước lăn theo đường xương quai hàm, trượt sâu vào cổ áo.

Quá mức quyến rũ.

Anh bước đến mép giường, cúi người, hôn nhẹ lên trán tôi.

“Đói không? Anh gọi đồ ăn nhé.”

Tôi lắc đầu.

Lúc này tôi chỉ muốn ngủ.

“Vậy thì ngủ chút đi.”

Anh kéo chăn, cẩn thận đắp cho tôi.

“Anh xử lý chút công việc trước, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn nhé.”

“Ừm.”

Tôi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này, thật sâu, thật ngọt ngào.

Đến khi tôi tỉnh lại, là vì một hồi chuông điện thoại làm tôi giật mình.

Không phải điện thoại của tôi, mà là của Cố Phong.

Tôi lơ mơ mở mắt, thấy Cố Phong đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.

Anh quay lưng về phía tôi, giọng nói hạ thấp rất nhiều.

Nhưng tôi vẫn nghe được vài từ quan trọng.

“Cô ấy…” “Biết rồi…” “Bù đắp…”

Tim tôi như rơi thẳng xuống đáy vực.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)