Chương 1 - Hồi Sinh Để Trả Thù
1
Trên đường đi dự lễ trưởng thành của con trai, tôi bị mất phanh xe và đ,âm thẳng vào một chiếc xe tải lớn.
Sau một ngày dài cấp cứu, bác sĩ khéo léo báo cho con trai tôi chuẩn bị hậu sự.
Nó thẫn thờ đến bên giường bệnh của tôi.
Tôi muốn vươn tay chạm vào nó, muốn nói rằng dù không có mẹ cũng phải sống thật tốt.
Nhưng trên người tôi cắm đầy ống dẫn, không thể cử động, cũng chẳng thể thốt ra lời nào.
Con trai ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu gọi điện thoại.
“Mẹ.”
Mẹ?
Tôi nằm đây, vậy nó gọi ai là mẹ?
“Mọi chuyện suôn sẻ cả, bà ta không sống nổi đâu, bác sĩ nói chỉ là vấn đề mấy ngày nữa thôi.
“Cuối cùng gia đình mình cũng có thể đoàn tụ rồi.”
Tôi không thể tin nổi những gì mình nghe thấy, toàn thân tôi n,ổi da gà.
Đây là con trai tôi, là đứa trẻ tôi đã nuôi nấng suốt mười tám năm.
Là nó h,ại tôi sao?!
Người ở đầu dây bên kia là ai? Nó gọi ai là gia đình?
Không lâu sau, ba người đẩy cửa bước vào.
Là chồng cũ của tôi, vợ hiện tại của hắn và mẹ chồng cũ của tôi.
Năm đó, khi tôi phát hiện hắn ngoại tình, tôi lập tức ly hôn, còn hắn nhanh chóng kết hôn với ả nhân tình.
Hai kẻ ch,ó m/á ấy khoác tay nhau bước đến.
Mẹ chồng cũ, Chương Diễm, nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh, hừ lạnh: “Đúng là x/ui x/ẻ,o, con mụ này sao còn chưa ch,e,t?”
Chu Minh Thăng đứng trên cao, nhìn xuống cơ thể h,ấp h/ối của tôi: “Lâu rồi không gặp, Tề Nguyệt. Để tôi giới thiệu, Hạo Hạo là con trai tôi và Bành Vi. Cảm ơn cô đã nuôi nó suốt những năm qua cũng cảm ơn cô—vì đã để lại cho gia đình tôi một khoản tài sản khổng lồ.”
Bành Vi cười tít mắt: “Tề Nguyệt, chắc cô đ,au kh/ổ lắm nhỉ, nhất định muốn biết con ruột của mình ở đâu đúng không? Để tôi nói cho cô nhé, cô sinh con gái, nhưng vừa chào đời đã bị b,ó,p ch,e/t rồi.”
Chẳng trách… chẳng trách…
Năm đó trong phòng sinh, tôi rõ ràng đã nghe y tá thông báo là con gái, nhưng Chu Minh Thăng lại khăng khăng bảo tôi nghe nhầm.
Thật nực cười, thật đáng h,ận!
Đứa con trai tôi vất vả nuôi lớn lại là kẻ v,ong â,n bội nghĩa!
Còn con gái tôi, thậm chí chưa từng được nhìn thấy thế giới này…
“Bớt nói nhảm đi, dù sao cũng sắp ch,e,t, rút ống thở của nó ra!”
Mơ hồ, tôi thấy Chương Diễm đang tiến về phía mình.
Tôi c,ăm h/ận trừng mắt nhìn “gia đình” này, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay trở lại ngày tranh giành quyền nuôi con với Chu Minh Thăng.
2
“Đây là cháu trai nhà họ Chu! Cô đừng mong c,ư,ớp nó đi!”
Nhìn khung cảnh xung quanh, tôi ngẩn người hồi lâu.
Người đàn bà chanh chua trước mặt tôi chính là mẹ chồng cũ, Chương Diễm.
Vì ghét bỏ tôi mồ côi cha mẹ, từ ngày tôi bước chân vào nhà họ Chu, bà ta chưa từng đối xử tốt với tôi.
Bà ta ôm chặt Hạo Hạo, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi.
Giống hệt bộ dạng năm đó khi đến rút ống thở của tôi.
Tôi, Chu Minh Thăng và Bành Vi là bạn học đại học.
Kết hôn được mười năm, vài ngày trước tôi phát hiện hai người họ có quan hệ bất chính, lập tức đệ đơn ly hôn.
Năm đó cưới nhau không có sính lễ, không xe, không nhà.
Bây giờ cũng chỉ còn lại một căn hộ cũ mua chưa lâu.
Tôi chẳng đòi hỏi gì, cuộc ly hôn diễn ra suôn sẻ.
Sau khi thu dọn hành lý và chuẩn bị đưa con đi, Chương Diễm ngăn cản.
“Hạo Hạo là huyết thống nhà họ Chu, cô đừng mong đưa nó đi!”
Kiếp trước, tôi l,iều m,ạng giành lại Hạo Hạo và ngay lập tức đổi họ cho nó.
Sau đó, Chương Diễm cứ cách vài ngày lại đến đòi cháu, nhưng tôi đều m,ắng m/ỏ đuổi đi.
Cho đến một ngày, một luật sư tìm đến tôi và thông báo rằng ông nội tôi vừa qua đời. Theo di chúc, tôi được thừa kế ba tòa nhà, một khoản tiền mặt lên đến một trăm triệu tệ, cùng cổ phần của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.
Tôi sững sờ, bởi từ nhỏ tôi đã mồ côi cha mẹ, mà họ cũng là trẻ mồ côi.
Sau này, tôi mới biết hóa ra cha tôi bị lạc từ nhỏ, ông nội bà nội tôi tìm kiếm nhiều năm không có kết quả, tiếc nuối cả đời.
Những năm gần đây, nhờ khoa học phát triển, ông nội đã dành rất nhiều công sức và tiền bạc để tìm tôi trước khi qua đời.
Chỉ tiếc là cha tôi đã không còn trên đời, còn ông nội cũng không kịp nhận lại tôi.
Ông ủy thác luật sư, sau khi quyên góp một phần tài sản, phần còn lại đều để lại cho tôi.
Vậy là tôi bỗng dưng trở thành tỷ phú.
Từ đó, chẳng biết từ bao giờ, Chương Diễm không còn đến gây sự nữa, chỉ duy trì việc đến thăm cháu trai mỗi tuần một lần.
Tôi cầu còn không được, chỉ mong được yên ổn nuôi Hạo Hạo khôn lớn.
Nhưng tôi đã sai rồi.
Tề Hạo, nó không phải con tôi.
Chu Minh Thăng và Bành Vi đã qua lại với nhau từ lâu, hại ch,e,t con tôi, rồi để tôi nuôi con hoang của bọn chúng suốt mười tám năm!
Còn cấu kết với nhau gi,e/t tôi để ch,iếm đ,oạt tài sản!
Tề Hạo không những chẳng nhớ ơn nuôi dưỡng của tôi, mà còn cùng cha mẹ ruột của nó gi,e/t tôi.
Nhưng tôi đã nuôi nó mười tám năm, trong lòng tôi, nó chính là con ruột của mình, tất cả tài sản của tôi sau này đều sẽ là của nó.
Thoát ra khỏi dòng ký ức, tôi ngẩng đầu nhìn “kẻ gi,e/t người” kiếp trước.
Lần này, tôi phải khiến cả nhà bọn chúng đ,ền m/ạng!
Chương 3
Tề Hạo bảy tuổi khi đó vẫn mang tên Chu Hạo, được Chương Diễm ôm chặt trong lòng, hoàn toàn dửng dưng trước cuộc tranh chấp giữa tôi và họ.
Tôi bước tới, định xoa đầu nó.
Chương Diễm lập tức kéo nó ra sau, nghiến răng quát: “Con đàn bà đê tiện này, cô định cướp cháu trai tôi sao? Đừng hòng!”
Tôi đã nhanh tay rút vài sợi tóc của Chu Hạo và nhét vào túi áo, sau đó thản nhiên đáp: “Được thôi, con thuộc về các người.”
Chu Hạo vẫn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
Từ nhỏ nó đã được Chương Diễm nuôi dưỡng, bị tiêm nhiễm những suy nghĩ méo mó, luôn xem thường tôi—người mẹ mà nó gọi là “kém cỏi”.
Kiếp trước, tôi đã giành được quyền nuôi nó, cố gắng dạy dỗ nó thật tốt.
Tôi cứ nghĩ mình đã thay đổi được nó.
Nhưng bản chất xấu xa ăn sâu trong máu nó, nào phải thứ tôi có thể dễ dàng thay đổi.
Nó che giấu quá giỏi, lừa tôi suốt hơn mười năm.
Chu Minh Thăng không ngờ tôi lại buông tay dễ dàng như vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Tề Nguyệt, cô không muốn Hạo Hạo nữa sao?”
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn: “Đây là cháu đích tôn của nhà họ Chu, tôi nào có tư cách mang đi?”
Rồi tôi xách hành lý lên, bình thản bổ sung: “Anh và nhân tình của anh đã có hôn thú rồi đúng không? Tôi tin rằng gia đình anh sẽ rất hạnh phúc.”
Tôi nhấn mạnh hai chữ “gia đình” rồi liếc nhìn Chu Minh Thăng.
Hắn lập tức né tránh ánh mắt tôi, có chút chột dạ.
Chương Diễm cúi đầu nói với Chu Hạo: “Nghe thấy chưa? Cái người phụ nữ đó không cần mày nữa!”
Tôi chẳng muốn phí thêm một giây nào, quay lưng rời đi, đóng sầm cửa lại.
Sau khi nhận phòng khách sạn, tôi liền mang tóc của Chu Hạo đi xét nghiệm ADN.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Tôi giữ kỹ bản báo cáo này.
Một tuần sau, luật sư của ông nội tìm đến tôi, tài sản kếch xù lại một lần nữa được chuyển vào tài khoản của tôi.
Sau đó, tôi cùng luật sư đến viếng mộ ông bà nội, dâng lên vài nén hương.
Tiền bạc quả nhiên là một thứ tốt đẹp.
Tôi mua biệt thự, lái siêu xe, vung tiền mua sắm hàng hiệu mà chẳng cần chớp mắt, một mình sống tự do, thoải mái.
Và rồi, tôi bắt đầu kế hoạch báo thù.
4
Tôi hẹn Chu Minh Thăng ra ngoài.
Hắn trông có vẻ vẫn sống tốt, vừa nhìn thấy tôi liền bực dọc: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi trúng xổ số, mười triệu tệ.”
Đôi mắt Chu Minh Thăng lập tức sáng lên, thay đổi sắc mặt: “mười triệu? Tề Nguyệt, dù sao cô cũng là mẹ ruột của Hạo Hạo, mà quyền nuôi con đang ở tôi, theo lý mà nói cô phải chu cấp tiền nuôi con chứ!”
Hắn ta nói hai chữ “mẹ ruột” mà chẳng hề chớp mắt.
Tôi cười nhạt, gật đầu: “Anh nói có lý. Vậy tôi nên đưa anh bao nhiêu đây?”
Chu Minh Thăng hớn hở: “Năm triệu!”
Tôi bật cười chế giễu: “Đúng là tham lam Nếu vậy thì cứ kiện ra tòa đi, tôi bây giờ có tiền, chắc chắn cơ hội giành lại quyền nuôi con sẽ cao hơn.”
Ánh mắt hắn xoay chuyển, cười lấy lòng: “Đùa thôi mà… đừng căng thẳng thế. Vậy… cô định đưa tôi bao nhiêu?”
“Một triệu, đủ rồi.”
Hắn rõ ràng không hài lòng, nhưng lại sợ tôi thật sự kiện ra tòa, đành miễn cưỡng chấp nhận: “Một triệu thì một triệu… Khi nào chuyển khoản?”
“Anh vội gì, tôi còn chưa đi lĩnh thưởng.”
Nghe vậy, hắn hơi nhíu mày.
Tôi đặt túi xách lên bàn, mượn cớ vào nhà vệ sinh.
Khi trở lại, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa đắc ý của Chu Minh Thăng đã bị tôi nhìn thấy rõ ràng.
Hắn giả vờ vô tình hỏi: “Cô mua vé số ở tiệm nào?”
Tôi thuận miệng báo một địa chỉ.
Chia tay hắn xong, tôi kiểm tra túi xách—tờ vé số “thắng giải” đã không cánh mà bay.
Phải làm tròn vai kẻ bị hại, tôi lập tức gọi điện.
“Chu Minh Thăng! Là anh trộm vé số của tôi đúng không?!”
Tiếng cười đắc ý vang lên:
“Cô nói cái gì vậy? Đây là vé số của tôi.
“Tôi biết cô ghen tị vì tôi trúng mười triệu.
“Nhưng tôi rộng lượng lắm, dù sao cũng là vợ chồng cũ, đợi lĩnh thưởng xong tôi cho cô mấy vạn tệ, cứ yên tâm đi!”
Tôi giả vờ tức giận chửi rủa hắn vài câu, còn hắn thì cười ha hả rồi cúp máy.
Ngày hôm sau, tôi đến tiệm xổ số.
Chu Minh Thăng đã vội vàng đến trước, hỏi chủ tiệm khi nào có thể lĩnh thưởng.
Tôi lập tức lao vào, lớn tiếng hét lên: “Đồ trộm cắp Trả vé số lại cho tôi!”
Càng làm vậy, hắn càng đắc ý.
Hắn nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên.