Chương 2 - Hoàng Triều
Chủ nhân Đông Cung nay đã đổi chủ.
Ta đau lòng nhắm mắt lại.
Nếu Lâm Hoài ca ca vẫn còn sống, ta đã sớm là nữ chủ nhân nơi này.
“Ơ, chẳng phải là Tô tiểu thư đây sao?” Triệu Huân ngả ngớn đánh ngựa lại gần, sau đó nhảy xuống tiến về phía ta, “Sao vậy, chợt nhớ tới vị hôn phu là ta nên đến đây hay sao?”
Ta đoan trang hành lễ: “Phượng Tảo Cung, Lan Đài lệnh, Tô Cảnh Ngôn bái kiến Thái Tử.”
Triệu Huân khiêu khích nâng cằm ta lên: “Khuôn mặt xuất chúng mà sao lời nói lại nhàm chán như vậy. Ngoan, nói gì dễ nghe xem, hay là nói nàng nhớ ta.”
Chậc.
Lúc trước sao lại để hắn lên làm Thái tử vậy?
Thật sai lầm.
“Thái tử xin tự trọng.” Ta lạnh lùng tránh thoát bàn tay dơ bẩn ấy, “Ta tới đây để bái phỏng Trương Lương Đệ.”
“Trương Lương Đệ là ai? Ta chưa từng nghe qua.”
“Hôm qua ta có gặp gỡ một vị cô nương tại Ngự Hoa Viên. Vừa gặp đã thân, chúng ta còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ.”
Triệu Huân vuốt ve roi ngựa, híp mắt nhìn xuống mặt đất, “Ta e là Tô tiểu thư nhầm lẫn gì rồi, Đông Cung không có ai gọi là Trương Lương Đệ.”
Nội tâm ta vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Nếu Thái tử nói không có, ta đành phải tìm các tỷ muội khác uống trà vậy.”
“Được thôi, ta đi cùng với nàng.”
Triệu Huân uể oái theo sát bên cạnh ta tiến vào bên trong Đông Cung, “Tất cả tụ họp lại đây cho Cô.”
Các nữ nhân trong Đông Cung đứng xếp hàng trước mặt ta, Triệu Huân ngồi xuống ghế bắt chéo chân, “Tô tiểu thư muốn gặp các ngươi, tất cả ngẩng đầu lên để Tô tiểu thư nhìn cho rõ xem có ai là Trương Lương Đệ hay không.”
Các nàng đồng loạt ngẩng đầu lên.
Lòng ta nổi lên từng cơn ớn lạnh.
Cao ốm mập lùn đủ loại nhưng đều có một điểm chung, bọn họ có khuôn mặt gần giống nhau.
Tất cả đều tương tự ta.
–
Giờ ngẫm lại ta mới nhớ ra, nụ cười của Trương Lương Đệ có chút giống ta.
“Thế nào, nàng có tìm được không?” Triệu Huân nhướng mày, trong đôi mắt đen láy thoáng qua đốm lửa nhỏ.
Ta cẩn thận nhìn quanh một lượt tận ba lần.
Không có!
Ta khẽ gật đầu, “Ta đã nhớ nhầm.”
Triệu Huân vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh. “Nếu không tìm được thì ngồi xuống đây uống trà với ta.”
Hắn vừa dứt lời, Khâm Thiên Giám tới trước mặt hắn, dâng lên một cái khay, “Ngày tốt trong vòng nửa năm đều được thần ghi ở đây, mời Thái tử xem qua.”
“Tới đúng lúc lắm, Cảnh Ngôn, nàng tới đây chọn ngày đại hôn đi.” Triệu Huân lười biếng dựa ra sau ghế, nhếch môi nói.
Ta đoan trang chắp tay hành lễ: “Tiên Thái tử qua đời chưa đầy ba năm, Cảnh Ngôn vẫn đang chịu tang.”
Ta vốn dĩ là hôn thê của Lâm Hoài ca ca, chàng ấy đã qua đời trước khi rước ta về.
Sau đó ta được chỉ hôn cho Triệu Huân.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, vị trí Thái tử phi của ta không ai thay thế được, hễ ai là Thái tử thì ta phải gả cho người đó.
“Thì ra là chịu tang nha.” Cặp mắt hoa đào đảo liên tục, “Vậy sao nàng không mặc tang phục?”
“Nàng mặc bạch y nhất định sẽ càng động lòng người hơn.”
Ta tức giận trở về Phượng Tảo Cung, “Các ngươi đã tìm ra Trương Lương đệ chưa?”
Thư Nhàn sợ hãi nói: “Nàng ta được phát hiện dưới cái giếng bên gốc cây nhãn, phía đông Ngự Hoa Viên …”
Ta ném chén trà xuống mặt đất: “Triệu Huân! Ngươi là tên cầm thú!”
Chương Lương Đệ vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lâm vào kết cục như vậy.
Nàng tâm tâm niệm niệm việc giẫm lên ta để đạt được sủng ái, tiếc rằng phải bồi cả tính mạng của mình vào đó.
Ta tức giận đến mức ném toàn bộ tấu chương xuống đất.
Gần ba năm rồi, Đông Cung không hề có bất kỳ hài tử nào xuất hiện.
Chẳng lẽ muốn ta gả qua đó rồi sinh con.
Triệu Huân xứng sao?
Đang trong cơn giận dữ thì cô cô đã đến.
Ta chỉnh trang lại cổ áo: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Cô cô dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn tao nhã như ngày nào.
Ánh mắt yêu thương của cô cô dịu dàng nhìn ta, “Ta đã nghe kể mọi chuyện, Ngôn Nhi đừng tức giận nữa.”
“Con muốn phế Thái tử.” Ta lạnh lùng nói.
“Nếu Thái tử bị phế, vậy chỉ còn lại Hoài Vương.”
Đương kim bệ hạ con nối dòng ít ỏi, có thể trưởng thành cũng chỉ còn lại vài người.
Sau khi Lâm Hoài ca ca của ta qua đời, chủ nhân Đông Cung chỉ có thể chọn giữa Triệu Huân hoặc Hoài Vương.
Hoài Vương là nhi tử của Giản Quý phi, đã có mẫu tộc ủng hộ.
Cô cô đành phải liên hợp với hai mươi ba gia tộc đóng tại Quan Lũng, thành công đưa Triệu Huân lên vị trí Trữ Quân.
“Triệu Huân không phải người trung thực, trong đầu toàn mưu hèn kế bẩn, hắn ta chỉ biết nhìn chằm chằm người khác không khác gì con sói.”
“Con vẫn chưa kiểm soát được nó à?” Cô cô mỉm cười nhìn ta. “Nó là võ giả, suốt ngày chơi túc cầu, chỉ cần cho hắn một ít vàng bạc cùng nữ nhân, những thứ khác hắn không quan tâm. Đây không phải là một vị Hoàng đế vĩ đại sao?”
Cô cô nói vậy cũng đúng.
Chuyện lập Thái tử cô cô đã trao đổi qua.
Triệu Huân chỉ là tên may mắn được ta cùng cô cô chọn mà thôi.
Mẹ đẻ của hắn chỉ là cung nữ cấp thấp, đã sớm đi đời rồi, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào Thượng Thư Phòng, ta hoài nghi hắn còn không nhận biết được chữ to nào cả.
Sau khi Thánh thượng lâm trọng bệnh, cô cô buông rèm nhiếp chính, ta dùng Lan Đài lệnh tiến vào Phượng Tảo Cung, phụ trách phê duyệt tấu chương.
Triệu Huân thân làm Thái tử nhưng chưa từng được nhúng tay vào việc triều chính.
Mỗi tháng hắn ta đều sống xa hoa phóng túng, mọi việc của hắn hầu như đều nằm trong sự kiểm soát của ta
Nếu cứ tiếp tục trôi qua như hiện tại cũng không tệ.
“Con nên sớm gả qua đó, đợi đến khi có đứa nhỏ liền thoát khỏi nó.” Cô cô nói lời ẩn ý.
Ta từ chối cho ý kiến: “Người đâu, đưa thêm vài mỹ nhân cho Thái tử hưởng thụ .”