Chương 4 - Hoàng Đế Ngây Ngô Và Kế Hoạch Báo Thù

21

Đêm ấy, trời đổ tuyết lớn. Sáng sớm thức dậy, đất trời đều phủ một màu trắng xóa, cảnh tượng hùng vĩ vô cùng. Ta bất chợt muốn ngâm đôi câu thơ để bày tỏ cảm xúc, nhưng đứng trước cửa nghĩ mãi, đầu óc như bị đông cứng, chẳng nhớ nổi câu nào. Nghĩ mãi, ta chỉ thốt lên được một câu, “Tuyết lớn quá!”

Tiểu Cửu từ phía sau đẩy đẩy ta, “Thất tỷ, tỷ đang ngắm tuyết sao?”

Ta gật đầu, nhường chỗ cho nàng. Nàng ghé lại gần, mắt sáng lên, “Ôi, chẳng phải đây chính là cảnh thơ mô tả ‘Sáng dậy mở cửa tuyết đầy núi, tuyết trong mây nhạt, ánh nắng lạnh’ sao?”

Ta kinh ngạc trước câu thơ mà Tiểu Cửu buột miệng nói ra. Quả nhiên, đúng là “ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác”. Muội muội ta nay đã tài hoa như vậy rồi. Trước đây nàng nói với ta rằng nàng chăm chỉ đọc sách, thì ra không phải nói đùa, mà thật sự là nghiêm túc. Khác hẳn với ta thuở nhỏ, học hành toàn bữa được bữa mất.

Thấy ta không nói gì, Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn ta, “Muội nói sai rồi sao?”

“Không, muội nói đúng lắm, tỷ nhất thời không nghĩ ra câu nào hợp lý hơn.”

Tiểu Cửu mỉm cười e thẹn, “tỷ bận rộn, đâu rảnh như muội.”

“Dù có rảnh, tỷ cũng không thích đọc sách.”

“Nhưng lần trước tỷ còn bảo muội ‘trong sách có nhà vàng’ mà?” Chưa đợi ta biện bạch, Tiểu Cửu đã như chợt hiểu ra, “À, nhưng tỷ giờ đã tìm được nhà vàng rồi, nên không cần đọc sách nữa. Muội thì khác.”

Lời nàng khiến ta không nhịn được cười. Ta khoác tay nàng, cùng bước ra ngoài, tiếp tục nói chuyện, đề cập đến tương lai. Đang nói, Tiểu Cửu bỗng chau mày, “Nhưng mà, hình như muội chẳng giỏi gì cả.”

“Muội biết nấu ăn, biết thêu thùa, còn biết làm thơ.”

“Nhưng những thứ này không có gì đặc biệt.”

“Nhưng trên đời vốn đâu có nhiều người đặc biệt. Phần lớn đều là người bình thường.”

Tiểu Cửu đứng lại, ánh mắt đầy nghiêm túc, “Nhưng muội thấy tỷ khác biệt, tỷ giỏi nhất.”

Ta cười xoa đầu nàng. Cái mà nàng gọi là “giỏi”, chẳng qua chỉ là nhờ ta từng sống qua một kiếp, nắm được những kiến thức đúc kết hàng trăm năm mà vận dụng lại. Tiểu Cửu không giỏi, chỉ bởi nàng không có cơ hội học những thứ như ta. Nhưng những lời này ta không cách nào nói với nàng được.

22

Dùng xong bữa sáng, Tống mẫu và Tiểu Liên đã quét gần hết tuyết ở tiền viện, rồi mang dụng cụ ra ngoài tiếp tục quét dọn. Ta và Tiểu Cửu quyết định ra hậu viện dọn một lối đi nhỏ.

Quét được một lúc, hai chúng ta không nhịn được bắt đầu chơi ném tuyết. Không rõ ai là người ném quả cầu tuyết đầu tiên, chỉ biết là rất vui. Chẳng mấy chốc cả hai đều thở hổn hển ngồi xuống bậc thềm.

Tiểu Cửu thở dốc, cảm thán, “Trước đây muội không hiểu vì sao có người lại chịu ra ngoài chịu rét trong ngày tuyết rơi lớn thế này. Hóa ra đánh trận tuyết vui như vậy.”

Những mùa đông trước đây luôn là thời gian khó khăn nhất với chúng ta. Làm gì dám ra ngoài chơi tuyết. Đích mẫu keo kiệt, củi than phát ít, quần áo cũng chẳng làm đủ ấm, những thứ khác thì không cần bàn. Vì thế, ta và Tiểu Cửu chưa bao giờ dám chơi đùa như vậy.

“Đúng vậy.”

“tỷ, chúng ta làm một người tuyết đi?”

Ta gật đầu, thấy ý này hay. Chọn được chỗ xong thì bắt tay vào làm. Nhưng làm mãi vẫn không được, mới biết hóa ra làm người tuyết cũng cần kỹ thuật, mà cả ta lẫn Tiểu Cửu đều không có kinh nghiệm.

Đến khi Tống mẫu và Tiểu Liên về, người tuyết vẫn chưa hoàn thành. Tiểu Liên đặt dụng cụ xuống, lập tức tham gia, “Cô nương yên tâm, chuyện này để ta.”

Có Tiểu Liên giúp, chẳng mấy chốc người tuyết đã hoàn thành, vừa to vừa tròn, tiếc rằng không thể giữ được lâu. Nhưng không sao, ta đã học được cách làm, lần sau có thể tự làm.

23

Những ngày nghỉ lễ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến đêm giao thừa. Cả con hẻm náo nhiệt vô cùng. Ta và Tiểu Cửu ngồi trong thư phòng viết chữ “Phúc”. Đây là lần đầu tiên ta viết, chỉ có thể nói là xem được nhưng chưa đẹp. Ngược lại, chữ của Tiểu Cửu lại khá ra dáng.

Sau khi dán xong chữ “Phúc”, Tiểu Cửu chạy ngay vào bếp, nói muốn trổ tài cho ta xem. Ta định đi cùng nàng, nhưng nàng ngăn lại, “Nhà bếp vốn không lớn, tỷ cứ yên tâm chờ là được.”

Tống mẫu và Tiểu Liên cũng giúp nàng khuyên ta, thấy vậy ta cũng thôi, dù sao ta thật sự không giỏi chuyện này.

Người đông, nấu nướng rất nhanh. Tiểu Cửu đặc biệt đặt vài món mình làm trước mặt ta, bảo ta nếm thử. Ta thử từng món, cảm thấy món nào cũng ngon, xem ra nấu ăn đúng là cần có năng khiếu. Tiểu Cửu chống cằm, đôi mắt sáng ngời nhìn ta. Ta cố gắng lục tìm trong trí nhớ những lời khen đẹp đẽ nhất mà nói ra. Tiểu Cửu nghe xong cười rạng rỡ.

Ăn xong bữa cơm năm mới, ta dẫn Tiểu Cửu ra ngoài dạo chơi, mang theo một túi lớn kẹo để chia cho lũ trẻ trong xóm. Đây là cái Tết vui nhất ta từng trải qua ở đây. Bình an, mọi việc thuận lợi, vạn sự như ý.

Cùng nhau thức đêm, cùng nhau ăn bánh chẻo, rồi thức suốt đêm trò chuyện. Mọi thứ đều đẹp đến mức không chân thực, như thể những khổ đau trước đó chẳng còn ý nghĩa gì.

Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Qua rằm tháng giêng, ta lại phải rời đi làm việc.

24

Sau một cái Tết, Trương Uyên ăn uống đến mức tròn vo. Thấy ta nhìn hắn chằm chằm, hắn nói, “Ta hóa bi phẫn thành ăn uống mà.”

Ta không hiểu, rõ ràng hắn kiếm được rất nhiều bạc dạo gần đây, sao lại còn bi phẫn? Hắn đáp, “Mỗi dịp lễ tết lại càng nhớ nhà. Chẳng lẽ ngươi không nhớ người thân sao?”

Nói rồi, hắn thao thao kể về nỗi nhớ của mình, nói đến đỏ cả mắt. Ta chỉ mang theo chiếc khăn tay do Tiểu Cửu thêu, đến chính ta còn tiếc không dám dùng, huống chi là đưa cho hắn. Đành bảo hắn dùng tay áo lau, thật là bẩn quá. Hắn trách ta, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không có khăn tay sao?”

Thấy hắn có khăn thì ta cũng chẳng thèm để ý nữa. Thật ra, ta không nhớ nhung nhiều. Có lẽ vì mệnh ta vốn không tốt, duyên phận với cha mẹ nhạt nhòa, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà người thân, ăn nhờ ở đậu. Người thân đối xử với ta cũng không tệ, không để ta thiếu thốn về vật chất, nhưng ai cũng có con cái riêng, thiếu ta thì cuộc sống của họ vẫn chẳng sao.

Ngược lại, Tiểu Cửu chỉ có ta là tỷ. Ta không dám tưởng tượng nếu không có ta, nàng sẽ phải sống thế nào. Dần dần, ta xem Tiểu Cửu là người thân thiết nhất. Vì thế, ta và Trương Uyên khác nhau. Ta vẫn còn người thân bên cạnh.

Nghe xong, Trương Uyên càng buồn hơn, “Hóa ra chỉ có mình ta đáng thương.”

“Nghĩ tích cực lên. Ngươi mới đến đây chưa đầy một năm, đâu như ta, suýt chút nữa đã tuyệt vọng rồi.”

Hắn ôm lấy ta, giọng nghẹn ngào, “Thôi thì chúng ta đều là kẻ tha hương gặp nhau nơi đất khách.”

Ta khẽ vỗ vai hắn, “Nhưng nếu ngươi không buông tay, đợi lát nữa bóp ch,et ta thì không ai cùng ngươi than thở nữa đâu.”

25

Ngày tháng vẫn tiếp tục bận rộn. Trương Uyên làm hoàng đế có vẻ đã tìm được cách, càng ngày càng thuần thục việc tịch thu tài sản. Nghe nói triều đình đã thay đổi không ít người, trở thành đề tài bàn tán của dân kinh thành.

Vì thế, chuyện nhà họ Phó đã sớm trở thành quá khứ. Dần dần, nếu không nhắc tên, chẳng ai còn nhớ đến. Ngay cả việc ta ra ngoài cũng tiện lợi hơn nhiều.

Đối với ta, đây đúng là chuyện đáng mừng. Đầu mùa hạ, ta nhận được thư của tứ tỷ, muốn mời mấy tỷ muội tụ họp. Suy nghĩ một lát, ta cũng đồng ý. Tứ tỷ đã giúp ta và Trương Uyên không ít trong việc buôn bán, giờ có gì lạ cũng phải nhờ nàng.

Ai bảo từ xưa đến nay, tiền của phụ nữ và trẻ con là dễ kiếm nhất?

Ta hỏi ý Tiểu Cửu, nàng nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Nếu tỷ đi, muội cũng đi.”

“Tiểu Cửu còn nhớ tứ tỷ không?”

Nàng ngẫm một lát, rồi gật đầu, “Nhớ. Đại tỷ và tứ tỷ từng giúp chúng ta cầu xin tha mạng.”

Khi mẫu thân bị đánh ch,et, Tiểu Cửu sốt cao cả đêm, đích mẫu muốn chúng ta ch,et cùng nên nhốt trong viện, mặc kệ sống ch,et.

Chỉ tiếc, không lâu sau đại tỷ bệnh nặng qua đời. An vương sợ kế mẫu không chăm sóc tốt con của đại tỷ nên cưới tứ tỷ. Nhưng chẳng bao lâu, An vương qua đời, phủ An vương từng phồn hoa giờ cũng trở nên hoang vắng.

Nhớ lại những chuyện này, chỉ có thể thở dài một tiếng: cảnh còn người mất.

26

Tứ tỷ làm chủ, ta dẫn Tiểu Cửu đến thì nhị tỷ đã có mặt. Dật Nhi đang chơi đùa cùng Nguyên Nguyên.

Tứ tỷ trách, “Hai ngươi đến muộn rồi!”

Ta giơ gói quà trong tay, “Chúng ta không phải mang quà đến sao.”

“Chẳng lẽ ta không mang quà?” Nhị tỷ cười gọi chúng ta lại, khác hẳn với hình ảnh nhị tỷ e dè năm nào. Xem ra sau khi nhà họ Phó sụp đổ, mọi người đều sống khá tốt.

Tiểu Cửu ngoan ngoãn chào mọi người, nhị tỷ kéo nàng lại, nhìn ngắm, “Vẫn là Tiểu Cửu ngoan nhất, không như Tiểu Thất, cái miệng lách chách không ngừng.”

“Thất tỷ rất tốt.”

Thấy ta che miệng cười, nhị tỷ lườm ta, “Được rồi, được rồi, hai tỷ muội các ngươi giỏi nhất.”

“Đương nhiên.” Ta kéo Tiểu Cửu khoe khoang với nhị tỷ và tứ tỷ.

Nhị tỷ cũng khoác tay tứ tỷ, “Ta và tứ tỷ cũng tốt nhất.”

Tứ tỷ chỉ cười nhìn chúng ta. Dật Nhi bên cạnh nghe thấy liền chạy tới, nghiêm túc nói với nhị tỷ, “Mẫu thân và sinh mẫu ta mới tốt nhất.”

“Mẫu thân” là chỉ tứ tỷ, “Sinh mẫu” là chỉ đại tỷ đã mất. Tứ tỷ và đại tỷ lớn lên cùng nhau, giờ tứ tỷ chăm sóc con của đại tỷ, đương nhiên thân thiết nhất.

Nguyên Nguyên không chịu thua, sà vào lòng nhị tỷ, nói, “mẫu thân và ta mới tốt nhất.” Ta và Tiểu Cửu thấy vậy cười vang.

Nguyên Nguyên thắc mắc, “Thất cô, Cửu cô, sao hai người cười vui thế?”

Ta kéo Nguyên Nguyên lại, xoa đôi má phúng phính của nàng, “Vì chúng ta thích Nguyên Nguyên nhất.”

Nguyên Nguyên nghiêng đầu hỏi, “Thế còn ca ca?”

Tiểu Cửu cười, “Chúng ta cũng thích Dật Nhi.”

Dật Nhi lớn hơn Nguyên Nguyên vài tuổi, không dễ bị dỗ dành như nàng, mặt đỏ bừng, “Muội muội, đừng nghe bọn họ, bọn họ đang cười chúng ta.”

“Cười gì?”

“Cười chúng ta thân với mẫu thân.”

Thế là không chỉ ta và Tiểu Cửu, nhị tỷ và tứ tỷ cũng cười vang, khiến hai đứa trẻ cũng cười theo. Tiểu Cửu nhẹ giọng nói, “Tỷ, thế này thật tốt.”

(Hết)