Chương 5 - Hoán Đổi Thân Xác Ta Đổi Đời
Triệu Vương cười ngặt nghẽo trên ghế đến mức chờ tôi nói xong có thể quỳ xuống tạ ơn ngay lập tức.
Tôi hít một hơi thật sâu ,nắm chặt tay lại:
“ Trấn Bắc tướng Quân, Lý Hành Xuyên ”
“ Bệ hạ không được ”
Một giọng nam vang lên cùng lúc với tôi.
9
Hoàng đế bối rối.
Lần đầu tiên ông gặp chuyện như này, nữ nhi muốn gả, nam nhi lại không đồng ý.
Cuộc hôn nhân này có phải trò cười hay không ?.
Triệu Vương bối rối.
Tôi có nói không thể thay đổi Tân lang sao ?
Các đại thần có mặt hồi nãy đều cảm thấy mình bị lừa dối.
Có rất nhiều cuộc thảo luận.
Đặc biệt là tể tướng người không quá quan tâm đến náo nhiệt lại lớn tiếng nói:
" Khương tiểu Thư không phải muốn trở thành triệu vương phi sao? Vì sao giờ lại muốn thành tướng Quân phu nhân rồi, thành thân không phải chuyện nhỏ " .
Hoàng đế hồi lâu không nói chuyện.
Tim tôi đập mạnh lắc đầu, rồi lấy ra chiếc trâm cài tóc bằng gỗ dấu trong tay ra :
“ Con gái thần và lý tướng quân trở thành bạn từ nhỏ , đã định trước chung thân , ngoài Lý tướng Quân không lấy ai khác . Chiếc cài tóc này là tín vật tượng trưng cho hẹn ước mà lý tướng quân đã tặng. ”
Thái giám lấy chiếc trâm cài từ tay tôi dâng lên cho hoàng thượng .
" Ừ cái kẹp tóc này có khắc chữ" hẹn ước " trên đó. "
" Lý ái Khanh ngươi đã đưa cái này cho Giang Cô nương à , ngươi đã hứa rồi vì sao lúc nãy còn nói không".
Lý Hành Xuyên chậm rãi bước về phía trước.
Tôi đang quỳ trên mặt đất khóe mắt chỉ nhìn thấy một góc áo màu đỏ rực của ngài ấy.
Tôi và Lý Hành Xuyên quen biết nhau từ nhỏ.
Ngài ta trông thấp và gầy như một con gà , không ai muốn chơi với ngài ấy.
Ta là người duy nhất thường xuyên đưa ngài ấy đi mua sắm, đi dạo, trèo cây lấy trứng chim..…
Sau đó Lý Hành Xuyên rời kinh thành cùng với Lý tướng quân.
Tôi đã mất liên lạc với ngài ấy mười năm.
Chiếc trâm cái tóc bằng gỗ Đào là ngài ấy tặng tôi trước khi đi, nói rằng đó là quá chia tay.
Sau này nương tôi qua đời ,tôi sống bần Hàn ở hầu phủ ,đương nhiên không có thời gian nghĩ đến ngài ấy.
Chiếc trâm cài không có giá trị gì ,các thị thiếp của tha tôi đều coi thường nó nên nó được cất trong chiếc hộp hồi môn của tôi hàng chục năm.
Bây giờ ngài ấy đã là vị tướng bình định bắc mạc ,vinh quang vô hạn, còn tôi chỉ là vị tiểu thư thấp kém bị mặc kẹt trọng hậu viện.
Sự khác biệt rõ ràng giữa mây và bùn.
Kiến An Hầu phủ không có quyền lực và của cải, hi vọng Lý Hành Xuyên có thể giúp tôi thoát khỏi nơi đó nhờ tình bạn thuở nhỏ.
Công trạng ngài ấy đang ở thời thì đỉnh cao nên việc không muốn cưới tôi cũng là điều bình thường.
Cho dù không thể làm chính thất tôi cũng bằng lòng làm thiếp chỉ cần thoát khỏi giang gia.
Nếu tôi và cha đột ngột hoán đổi lại thân xác thì phủ tướng quân vẫn là chỗ dựa vững chắc cho tôi.
So với việc bị cha bán cho Triệu Vương cuộc sống của tôi sẽ tệ hơn cả cái chết.