Chương 13 - Chiến Thắng và Sự Lựa Chọn - Hoán Đổi Thân Phận

13.

Nửa tháng sau, có tin báo về đại quân Đột Quyết thắng mấy trận du kích nhỏ.

Đây là bẫy rập mà cữu cữu cố ý tạo ra, chỉ chờ cha ta và người Đột Quyết mắc lừa.

Vốn dĩ ta nên rời khỏi chiến trường nhưng lúc này ta lại đang mang hai ngàn kị binh từ cánh bên đánh úp đại quân Đột Quyết.

Chân ngựa được bọc vải mềm, đi đêm không tiếng động. Hai ngàn kị binh sau lưng được ta dẫn dắt chạy thẳng tới đại doanh chỉ còn chút ít binh lính phòng vệ của địch.

Người Đột Quyết còn đang mơ giấc mộng xuôi nam, con trai của khả hãn Hồi Lợi, vương tử Qua Đa đang ở ngay trong trướng.

Trong ánh lửa, ta một mình một ngựa bắt sống Qua Đa.

Kiếp trước Bùi Ngọc và cữu cữu đều ch .t trong tay hắn ta.

Khi Bùi Ngọc ch .t, đầu lìa khỏi xác, Qua Đa treo đầu nó ở đuôi ngựa, kéo lê quanh tường thành quận Định Bắc.

Đời này, kẻ ch .t tha hương sẽ đến phiên Qua Da.

“Báo! Bùi phó tướng bắt sống Qua Đa, giờ đã đại thắng trở về!”

Trong soái trướng, cữu cữu không chờ nổi mà mang người ra đón ra.

“Bùi Ngọc đã hoàn thành quân mệnh!”

Bên kia, mai phục do ta và cữu cữu bố trí cũng báo tin chiến thắng về.

Nhưng mà cha ta không còn cơ hội sống sót quay về.

Núi hoang cây khô, một mảnh tàn thi, mấy con quạ đen đứng trên cành chê, nhìn xuống thi thể trên mặt đất.

Cha ta và thân tín của ông ta đều ch .t dưới đao của người Đột Quyết.

Trên người ông ta có một “mật thư” cuối cùng mà ta sai người bỏ lại.

Trong thư viết ông ta giả vờ đầu hàng, thật ra cũng không thật sự giao bản đồ phòng thủ ra.

Ta còn phỏng theo ghi chép của ông ta, viết một bản sắp xếp chiến thuật.

Không biết người Đột Quyết có lục soát thi thể hay không.

Nếu bọn họ lấy được bản sắp xếp chiến thuật đó, đi lên con đường không có lối về thì tốt rồi.

Đương nhiên, không lục soát cũng không sao.

Dù sao thì ta cũng không thiệt gì.



Đại quân Đột Quyết bị trọng thương, vương tử Qua Đa bị bắt sống.

Danh vọng của cữu cữu ở biên cương lên cao vô cùng.

Dù tổn thất mất cha ta, nhưng cũng không hại gì đến đại thể.

Ban thưởng từ kinh đô nhanh chóng chuyển đến, ta đoán đã cắn nát răng hàm rồi.

Lần này, người được phong thưởng chủ yếu là ta.

À, là Bùi Ngọc.

Bệ hạ lời vàng tiếng ngọc, anh hùng xuất thiếu niên, để khuyến khích ta, cho ta kế thừa tước vị của Bùi gia.

Kèm theo đó, mật thư của Bùi Ngọc cũng đến.

“Tỷ! Đánh nhẹ chút, thắng chậm chút, tỷ lập công quá nhiều, hoàng thượng sẽ sủng đệ để động viên tỷ đó!”

Suýt chút nữa ta quên mất, thâm cung nội uyển, ta còn một đệ đệ làm quý phi.

Kiếp trước cả nhà hoàng hậu cũng ch .t trong quyền mưu của đế vương, trước khi đi ta đã nói rõ với Bùi Ngọc, để nó lợi dụng điều này, tốt nhất là liên minh với hoàng hậu.

Cũng không biết Bùi Ngọc và hoàng hậu như thế nào rồi.