Chương 10 - Hoa Tiên Lầu

"Không phải như vậy..."

“Vậy là như thế nào?”

Ta ngay lập tức im lặng, sự thật quả thật như vậy, chỉ là thuận theo dòng chảy mà thôi, không phải cố ý như vậy.

Nhưng có gì khác biệt chứ?

Sư huynh nói.

"Để ép Tôn Cường phải nhượng bộ, Tần Diễm đã đưa Tôn Sắt Sắt vào Đại Lý Tự rồi."

Trái tim ta chợt căng thẳng.

"Không thể nào?"

Đại Lý Tự là nơi như thế nào, người tốt vào đó cũng phải lột một lớp da mới ra được, một cô gái tao nhã như Tôn Sắt Sắt làm sao chịu đựng nổi?

Sư huynh nói.

"Giữa ban ngày ban mặt, cố ý hãm hại con gái của Thủ Phụ, tội danh này ai có thể gánh vác? Một ngày muội không tỉnh, thì một ngày Đại Lý Tự không thả người."

"Nhưng Tần Diễm biết rằng chính ta cố ý té xuống, và thực sự không liên quan gì đến Tôn Sắt Sắt..."

Ta càng nói càng cảm thấy lạnh toát, dù không phải là không từng thấy vẻ lạnh lùng, vô tình của Tần Diễm, chàng ấy đã từng suýt giết chết ta.

Nhưng những điều tốt chàng ấy dành cho ta luôn khiến ta dễ dàng quên đi mặt khác của chàng.

Sư huynh không giữ lời, nói ra những điều ta cố tình tránh né trong lòng.

"Đối xử với một người phụ nữ từng có hôn ước với mình rồi lại bị hắn hủy hôn, hắn không những không có chút áy náy, ngược lại còn không hề lưu tình."

"Người như vậy, có thể chân thành sao?"

Trong lòng ta rất trống rỗng, nhưng miệng vẫn cứng rắn.

"Tôn Sắt Sắt muốn hãm hại muội, chàng ấy làm vậy là để xả giận giúp muội."

Sư huynh nhìn ta, tức giận đến mức bật cười.

"Muội thật sự cho rằng hắn là loại người ngây thơ chân thành sao?"

Ta im lặng không nói.

Sư huynh tiếp tục nói.

"Tần Diễm lớn lên trong cung điện ăn thịt người không nhả xương, về mặt quyền mưu, thủ đoạn, tàn nhẫn, trên đời này không có mấy người sánh được với hắn."

"Vợ của Tôn Cường là chị họ của Hoàng Hậu, bề ngoài Tôn Cường trung lập, nhưng thực ra luôn là người của Thái tử, từ lâu Tần Diễm đã muốn động thủ với ông ta rồi."

Ta ngập ngừng nói.

"Nhưng dù sao, chàng ấy cũng vì ta mà hủy hôn."

Sư huynh lạnh lùng cười nói.

"Dù không có muội thì hắn cũng sẽ tìm lý do khác để hủy hôn, hắn không thể để một người có tâm khác ngủ cạnh mình, dù chỉ là sự nghi ngờ mơ hồ."

Ta không kìm được kêu lên.

“Sư huynh, huynh nhất định phải làm như vậy sao?"

Phải tàn nhẫn liệt kê sự thật.

Không phải là ta không tự biết mình.

Ta cũng biết Tần Diễm quan tâm không chỉ là ta, chỉ là mọi thứ quá đẹp, ta quen với việc tô vẽ bình yên, không muốn đào sâu tìm hiểu.

Nhưng có một điều ta luôn nhớ, ở kinh thành này, trước tiên ta là con gái Thủ Phụ, sau mới là Kỷ Phù.

Sư huynh chăm chú nhìn ta, đáy mắt dâng trào vô số cảm xúc phức tạp, có hận thù, có phẫn nộ, có đau khổ, còn có không nỡ...

Trong lòng ta bỗng nhiên nổi lên một linh cảm không lành.

"Còn có sự tàn nhẫn hơn, muội có muốn nghe không?"

37

Sau khi sư huynh đi, ta bệnh nặng một trận.

Lần này là thật.

Như có một đốm lửa đang cháy trong thân thể, đôi khi ta cảm thấy mình như một con cá bị treo lên nướng trên lửa, lúc lại cảm thấy mình như một đoạn củi trong lửa, lúc nữa thì như một thanh sắt đỏ rực.

Người nóng rực, đầu đau muốn nứt.

Ta sống bấy lâu nay, thân thể luôn khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh gì.

Có lần bị lạnh đến gần chết trong tuyết, được sư phụ cho uống một bát canh nóng, liền nhảy cẫng lên.

Lần này bệnh đến như núi đổ, chắc hẳn là tâm đau quá mức, đến nỗi nó cũng không chịu nổi.

Ta chỉ muốn ngủ, không muốn nói chuyện, không muốn ăn uống.

Nếu không phải mẫu thân luôn khóc bên tai, ta còn không muốn mở mắt, vì thực sự quá đau.

Mẫu thân ta đã cầu đại phu kê cho ta rất nhiều thuốc, nhưng uống xong ta vẫn kêu đau.

Chỉ có ngủ mãi, ngủ là mơ, mơ mãi không ngừng.

Toàn là chuyện về đại mạc.

Một đêm nào đó ta mơ hồ tỉnh dậy, nghe thấy tiếng mưa rơi vào lá cây, vội vàng ngồi dậy, hoảng hốt kêu lên.

"Sư phụ, trời mưa rồi, lúa trên ruộng còn chưa thu hoạch."

Không có hồi đáp, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng gió cũng biến mất.

"Sư phụ, mau dậy đi, sư phụ ơi."

Ta liên tiếp gọi vài tiếng, không có hồi đáp.

Một lát sau, ngọn đèn được thắp sáng trong bóng tối, bóng dáng của Thúy Nhi từ từ tiến lại gần.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"

Ta nhìn thấy vẻ xa hoa tráng lệ trong căn phòng mờ ảo dần hiện ra, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Đây không phải là đại mạc.

Sư phụ, sư phụ, người ở đâu?

Ồ, sư huynh nói rằng người đã mất.

Sư phụ của ta đã ch.ế.t.

Do Tần Diễm sai người làm, vì một lời nói dối trời lớn, để không để lại bất kỳ manh mối nào, chàng đã sai hai mươi sáu cao thủ hàng đầu ngàn dặm vội vã đến đại mạc, gi.ế.t ch.ế.t sư phụ của ta.

Sư huynh nói sư phụ trúng ba mươi hai nhát đao, đao nào cũng đâm xuyên xương, sau khi ch.ế.t x.á.c được một trận lửa lớn nuốt chửng, chỉ để lại một bộ xương khô.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, nghĩ đến đó thôi đã đau.

"Phù Nhi, ban đầu ta không muốn cho muội biết những điều này, ta chỉ muốn muội vui vẻ, mọi đau khổ ta sẽ gánh vác, mọi mối thù ta sẽ báo."

"Nhưng muội lại yêu hắn."

"Muội có thể không yêu ta, muội có thể yêu bất kỳ ai. Ta thậm chí đã nghĩ, dù muội yêu một kẻ giang hồ lưu manh, hay một thư sinh nghèo, cho dù là người đã có vợ, chỉ cần muội thích, ta sẽ giúp muội chiếm lấy."

"Nhưng người đó, không thể là Tần Diễm."

Thêm vài ngọn đèn được thắp sáng, căn phòng bỗng chốc sáng tỏ như ban ngày.

"Tiểu thư, người sao vậy?"

Thúy Nhi hoảng sợ tiến lại giúp đỡ ta.

"Á!"

Ta vùi đầu vào lòng nàng, níu chặt lấy ngực mình và không kìm được mà bật khóc.

"Ta đau quá, thật sự rất đau."

Tại sao chàng ấy lại làm như vậy?

Chàng ấy biết rõ ta quan tâm sư phụ nhường nào!

Chàng ấy đã hứa khi chúng ta kết hôn sẽ đón sư phụ vào kinh thành phụng dưỡng!

Hóa ra tất cả chỉ là giả dối, chàng ấy tốn bao tâm tư, chẳng qua là muốn có được Kỷ Phù.

Là Kỷ Phù, con gái của Thủ Phụ Đại Nhân, không hề có bóng dáng của Kỷ Phù.

Ta hận, hận muốn ch.ế.t!

Sao ta có thể yêu một kẻ thù đã gi.ế.t ch.ế.t sư phụ của mình?

Là ta đã hại ch.ế.t sư phụ.

Nếu để trở thành con gái Thủ Phụ đại nhân mà ta phải xóa bỏ hết mọi thứ về Kỷ Phù, thì ta thà là Kỷ Phù suốt đời.

Nhưng chẳng bao giờ có ai hỏi ý kiến của ta cả.

38

Sau khi mưa lớn kéo dài nửa tháng, cơn mưa tạnh, bệnh của ta cũng gần như khỏi hẳn.

Mẫu thân ôm ta, đau lòng vuốt mặt ta.

"Nữ nhi tội nghiệp, gầy đi một vòng rồi."

Bà lại nghiến răng nói.

"Tôn Sắt Sắt dám hại con ta như vậy, ta muốn chặt nàng thành ngàn mảnh."

Lúc này ta mới nhớ lại cô nương vô tội bị giam cầm, dù có ác ý nhưng cũng chỉ là trò nhỏ của những nữ nhân.

Nếu không bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực này, làm sao đến nỗi như vậy?

Bị hủy hôn, bị hãm hại, trở thành tù nhân, một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ làm sao chịu đựng nổi?

Vì thế, ta nói.

"Hôm đó không phải Tôn tiểu thư đẩy con, là con bị trượt chân, nàng ấy muốn kéo con lại thôi."

Ngày hôm sau, Tôn Sắt Sắt được trả về nhà họ Tôn.

Nhưng nghe nói, Tôn Sắt Sắt bị mất trí, dường như không nhận ra người.

Tội lỗi trên người ta lại thêm một khoản, trong lòng nặng nề.

Ngày tháng cứ thế mà trôi qua mông lung, làm việc gì cũng không còn hứng thú.

Ta chỉ nhớ lại lời sư huynh từng nói, mộ phần của sư phụ chưa dựng bia, chờ chúng ta cùng trở về, trong lòng liền tính toán sớm đi một chuyến đến Đại Mạc.

Trước khi đi, cũng có một số việc cần làm.

Trong quán rượu nhỏ giữa trúc lâm, hương lê trắng lan tỏa khắp không gian.

Tần Diễm mặc một thân bạch y, đôi mắt vẫn như xưa, nụ cười ấm áp lại tuấn tú.

"Phù Nhi, bệnh của nàng đã hết chưa? Ta đến Kỷ phủ hai lần mà chẳng gặp được nàng. Hôm nay nàng hẹn ta ra ngoài, là nhớ ta sao?"

Ta không đáp, chỉ hỏi.

"Chàng còn nhớ nơi này chứ?"

"Đương nhiên rồi, khi ta và nàng gặp nhau trên đường phố kinh thành, ta đã dẫn nàng đến đây uống rượu."

Tần Diễm nói.

"Ta còn nhớ lần đó cũng uống rượu lê trắng."

Ta cầm bình rượu đổ đầy cho chàng, nhẹ nhàng cười một cái.

"Lần đó chàng cố tình trì hoãn thời gian phải không, để người ta phát hiện ra ta không ở trong phủ Tĩnh Vương."

Tần Diễm cầm ly rượu lên uống cạn, cười nói.

"Lúc đó ta không ngờ nàng lại nghịch ngợm như vậy, tranh thủ giờ ngủ trưa lén trèo tường ra ngoài, làm Trần Ma Ma vì thế mà bị trừ ba tháng lương."

"Chàng luôn lạnh lùng vô tình."

Ta đột ngột thay đổi giọng điệu.

"Lục Châu đi đâu rồi?"

Nụ cười trên mặt Tần Diễm dần thu lại, có vẻ không thoải mái, vươn tay lấy bình rượu tự rót đầy, uống một hớp rượu mới hỏi.

"Sao đột nhiên nàng lại nhớ đến nàng ta?"

Ta nói.

"Dù sao cũng đã là tỷ muội năm năm, quan tâm một chút cũng không được sao?"

Tần Diễm lạnh lùng nói.

"Nàng ta không phải tỷ muội của nàng, tỷ muội của nàng chỉ có Kỷ Đồng, Kỷ Huyên và Kỷ Nguyên."

"Chẳng lẽ nàng ta đã chết rồi sao?"

Ta thẳng thắn hỏi.

"Chàng đã giết nàng ta rồi à?"

Tần Diễm im lặng.

Quả nhiên như vậy!

Ta lại hỏi run rẩy.

"Hoa Tiên Lầu cũng đã biến mất rồi sao?"

Tần Diễm vẫn không nói gì.

Tay cầm ly rượu không kìm được run rẩy, ta nghẹn ngào hỏi.

"Tại sao? Họ đều là người thân của ta."

"Phù Nhi, nàng và họ không cùng một đường, Hoa Tiên Lầu cưu mang nàng chỉ là muốn dùng nàng để kiếm tiền, người thân của nàng là ở Kỷ phủ."

Tần Diễm nhẹ giọng nói.

"Ta không thể để người ta biết nàng từng lưu lạc ở lầu xanh, phụ mẫu nàng cũng không thể chấp nhận."

"Vậy sư phụ ta thì sao? Người đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ?"

Ta không kìm được nữa, nước mắt trào ra.

"Ngươi đã giết ông ấy, tại sao?"

Tần Diễm tái mét mặt, miệng mở ra rồi lại khép lại.

Sau một hồi chàng mới nói ra ba chữ.

"Xin lỗi."

Dù đã sớm biết sự thật, nhưng nghe chang thừa nhận, ta vẫn cảm thấy khó chấp nhận.

Trước đó, ta vẫn còn chút hy vọng, hy vọng sư huynh lừa dối ta, hy vọng chỉ là một sự hiểu lầm.

Ta lạnh lùng nhìn Tần Diễm, chàng vội vàng đứng dậy, dường như muốn ôm ta.

Ngón tay vừa chạm vào mặt ta, bỗng rụt lại, hắn đột ngột cúi gập người, tiếp đó phun ra một ngụm máu.

Máu tươi nhuộm đỏ rượu lê trên bàn.

Chiếc áo trắng tinh khiết cũng dính mấy giọt đỏ thẫm.

Tần Diễm ôm ngực, sắc mặt dần trắng bệch.

Chàng ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn ta.

Ta đối diện với ánh mắt của chàng, thản nhiên nói.

"Ta đã bỏ độc vào rượu."

"Ngươi giết sư phụ ta, đây là cái giá ngươi phải trả."

Nỗi buồn và sợ hãi lan tỏa từ đôi mắt Tần Diễm, hóa ra chàng ấy cũng biết sợ hãi.

"Nhưng ngươi yên tâm, độc này không đến mức chết người."

Ta lạnh lùng cười.

"Nó chỉ khiến ngươi cứ bảy ngày lại phải chịu một lần đau đớn như tim bị đâm thủng."

"Nếu không phải sợ mẫu thân buồn lòng, nếu không sợ liên lụy đến cả nhà họ Kỷ, ta đã giết ngươi ngay tại chỗ."

Nói xong, ta quay người bỏ đi.

Trời biết trong lòng ta đau đớn thế nào, sư phụ đối với ta ân nặng như núi, mà ta lại không thể tự tay trả thù cho người.

Tiếng bước chân vội vã, chập chững từ phía sau truyền đến, Tần Diễm ôm chặt lấy ta từ phía sau, giọng nói gần như van xin.

"Dù nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, đánh ta, mắng ta, đầu độc, thậm chí giết ta."

"Nhưng có thể đừng rời xa ta không?"

Hơi thở hòa lẫn mùi thơm của lá trúc và lạnh lẽo của rượu lê, ta mơ hồ nhớ lại cảnh tượng đó.

Chàng ấy như dây leo cuộn quanh vai ta, đôi mắt sáng như sao.

"Có phải là huynh đệ tốt không? Là huynh đệ tốt thì đừng làm phiền như vậy."

Giá như chàng ấy chỉ là Tần Diễm, thì tốt biết mấy.

Nhưng tiếc thay...

"Hồi đó, ta làm sao lại mất tích?"